Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Thẩm Trí, em xem em nói gì kìa, anh nghe nói Đường Đường đã về nên cố ý tới thăm thôi.” Thẩm Kha cười đáp lại một câu, trong lòng ông ấy nghĩ đợi lát nữa gặp được Thẩm Đường, có lẽ chuyện này sẽ được giải quyết, hai ngày tới ông ấy sẽ có thể trở về Bắc Kinh.

Thẩm Lăng Phong yên lặng đứng cạnh ông ấy, anh ta nhìn xung quanh, nhưng lại không tìm thấy người muốn gặp.

Ở ngoài có tiếng nói chuyện, Thẩm Đường nằm trong chăn bị tiếng động đánh thức.

Cô mơ màng ngồi dậy khỏi giường, ôm chăn trong ngực, sau khi tiếp xúc với bầu không khí lạnh lẽo ở ngoài chăn, Thẩm Đường nằm ì trong chăn ba phút, sau đó mới xoa mặt, mở mắt ra rồi rời khỏi giường.

Tiếng động ở bên ngoài rất lớn, Thẩm Đường cũng không ngu ngốc, cô cũng đoán được vài phần vì sao bọn họ lại tới đây.

Hai ngày trước, Thẩm Đường đã hỏi chuyện về Thẩm Xuân Cường, số năm nói Thẩm Xuân Cường sẽ bị nhốt trong đó vài năm, sau đó số năm còn cố ý nói đến chuyện viện nghiên cứu của nhà họ Thẩm bị đóng cửa, một số mảng làm ăn của nhà họ Thẩm cũng bị hạn chế.

Nhà họ Thẩm xảy ra chuyện, sau đó Thẩm Đường trở về thì lại được cha mẹ kể lại chuyện của Thẩm Kha, những chuyện mà ông bác Thẩm Kha từng làm lúc còn trẻ kia không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được, vừa tới đã tặng một căn nhà, trên thế giới này nào có chuyên tốt như vậy.

Ông bà ta có câu vô sự bất đăng tam bảo điện, Thẩm Kha này tới cửa, chắc chắn sẽ không phải là vì tình huynh đệ nhựa plastic năm đó.

Niềm nở tới cửa như vậy, chẳng qua chỉ là có ý đồ khác mà thôi.

Thẩm Đường mặc áo bông, quàng khăn quanh cổ, sau đó đi đôi giày vải có bông hoa lớn mà mẹ làm cho cô rồi mở cửa đi ra ngoài.

Trong sân, khi Thẩm Kha và Thẩm Lăng Phong nhìn thấy Thẩm Đường đi ra, đôi mắt của cả hai đều sáng bừng lên.

“Ôi trời, đây là Đường Đường đúng không, quả nhiên rất xinh đẹp, rất giống với bà cháu năm đó, đôi mắt trong veo như nước này khiến người ta phải ưa thích.” Thẩm Kha chủ động nói chuyện trước với giọng điệu ôn hòa.

Thẩm Lăng Phong cũng mỉm cười chào hỏi.

Thẩm Đường nở nụ cười với vẻ mặt ngoan ngoãn, nhưng cũng không nói gì.

Thẩm Kha đối xử với Thẩm Đường bằng thái độ hiền lành chưa từng có, thái độ này quá kỳ lạ.

Thẩm Đại Chí đứng bên cạnh đã sợ đến ngây người.

Thẩm Đại Chí cảm thấy chính ông là anh em ruột mà cũng không được Thẩm Kha đối xử tốt như thế.

Đáng tiếc, cho dù thái độ của Thẩm Kha có tốt thì Thẩm Đường vẫn không nghe lọt tai câu nào.

Sau vài lần thử bắt chuyện, Thẩm Kha mới nhận ra cô bé này không phải là đèn đầu đã cạn, mà còn rất lợi hại, ông ấy nói nhiều lời như thế mà cô bé Thẩm Đường này vẫn có thể đáp lại tất cả lời nói của ông ấy.

Không moi được bất cứ thông tin gì, mà Thẩm Đường cũng không nói rõ ràng về quan hệ giữ hai nhà.

Nói chuyện một hồi lâu, Thẩm Kha đã hiểu được ý của Thẩm Đường, chính là kiểu nước sông không phạm nước giếng, hai nhà vẫn y như cũ, không xen vào chuyện của nhau.

Thẩm Kha cảm thấy Thẩm Đường này rất khó giải quyết, ở lại nhà họ Thẩm ba tiếng đồng hồ mà Thẩm Kha vẫn không thể thành công.

Sau khi bọn họ rời đi, Thẩm Đường không nói gì nữa mà chỉ đi tho mẹ vào phòng bếp nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm tối.

Trời lạnh, Thẩm Đường ngồi bên cạnh bếp lò, sau mười mấy phút còn được ăn khoai lang nướng thơm ngào ngạt, Ngô Thúy Bình ở đằng sau thấy cô không có việc gì làm thì đưa cho cô một bắp ngô để Thẩm Đường tách hạt ra ăn.

Thẩm Đường cầm bắp ngô vui vẻ ăn.

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Đường nhận được một số đồ đạc từ số năm.

Đây chính là điện thoại di động mà Thẩm Đường chế ra từ máy bb, nhưng mô hình lại nhỏ hơn rất nhiều, không to bằng cục gạch mà chỉ bằng một nửa máy bb.

Theo thông tin từ số năm, sản phẩm này đã sản xuất được một khoảng thời gian rồi, bây giờ đã có rất nhiều hàng tích trữ trong kho và dự định sẽ bắt đầu quảng bá nó.

Thẩm Đường nhìn thứ đầy cám dỗ trong tay mình, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo, vì vậy cô lập tức đi lên thị trấn tìm Thẩm Quang Minh.

...

“Cái gì cơ, chậm một chút, Đường Đường, em vừa nói gì vậy, anh không nghe rõ.” Thẩm Quang Minh ngoáy tai, anh ấy ngơ ngác nói: “Đường Đường, em vừa bảo anh bán điện thoại kiểu mới gì cơ? Đó là cái gì vậy hả? Anh chưa từng nghe thấy, hơn nữa, anh không có bất cứ mối quan hệ nào, em bảo anh đi đâu để nhập hàng đây? Quan trọng hơn là anh làm gì có tiền?”

“Anh, quan hệ thì cứ để em lo, em giúp anh tìm mối nhập hàng, chuyện tiền bạc anh cũng không cần phải lo lắng, em có.” Thẩm Đường nói.

Đùa chứ, điện thoại chuẩn bị được quảng bá, vậy chẳng khác nào sẽ chuẩn bị vào thị trường, con đường tiêu thụ này cô đảm đương được, mà người bán tìm ai cũng chẳng phải là bán thôi sao, chuyện tốt như thế, Thẩm Đường hoàn toàn có thể lo liệu cho anh trai nhà mình trước tiên.

Nhưng mà lại có một vấn đề, nếu anh trai Thẩm Quang Minh chỉ có thể buôn bán ở trong thị trấn này, vậy phải nói một câu khó nghe, có lẽ cả một năm cũng chỉ bán được một hai cái, với mức sống trung bình ở thị trấn này thì sẽ không có thị trường cho thứ đó.

Nói cách khác, nếu Thẩm Quang Minh muốn buôn bá điện thoại di động thì phải đi ra ngoài, ví dụ như một vài thành phố lớn, những nơi có nền kinh tế thương mại phát triển.

“Anh, còn một điều nữa, nếu anh muốn làm việc này thì em có thể giúp anh, nhưng nếu anh muốn vào nghề buôn bán, vậy có lẽ phải đi xa nhà, thị trấn này của chúng ta không thực tế lắm.” Thẩm Đường phòng hờ nói.

“Đi xa nhà cũng không thành vấn đề, lúc trước anh cũng nghĩ đến việc làm vận chuyển đường dài, nhưng anh lại không có bằng lái, vì vậy còn đang nhờ người ta dạy anh lái xe.” Thẩm Quang Minh gãi đầu ngại ngùng nói.

Thẩm Đường nghe thấy Thẩm Quang Minh nói vậy thì suy nghĩ một lúc, sau đó cảm thấy làm vận chuyển cũng là một con đường tốt.

eyJpdiI6ImFGd3U1aWVpR2RieDBTSitcL3QyMkZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9PM2JnQVdrTWE5UGVIblVkVytFMU1pNVdSSWtDeFJOZEpWWElad2F4RlJIQ3hcLzdnOENXV0IwXC9DOXhpSzhGSXZjVEV0WCtrRWN5YThqa0ZBTnVoOXRKUlhZajhuZjNEeGpkY0JhQTROR2VDTWlWa1JVT1hVXC9rWlhIRnE2ZGNXU2VxTG5pSGpRNVRNejJha3VsQlVQdU8xRW9JKzdQVmNZV2R3eFJkeHUxMjh4enY2Vko1T00rQW9KTkR6V2tCMWpKcWxTZDh0dU1oZlVjUHZYN3oyeEx3RFZPSmhvZDNtd3BKVGd5UGR6OVJaQUlQMDF4RDg4SXJreklCV1dsYTBMbFAwbXRWY1o1bFFCb21PSldjMWY0a2xGMXVxeWc4RWxCbWxUSUZIUmFYNXJHaDR5ZW1JSlFuTTBBSUxoQkpiR1R2NTU3M1U0TStJSGtWYnp5RVhpb1RrdnNiV1BNXC91SmN6T0prRDJLMkI4SW1FQllhenpkMWtjelhWWjFCUHV0OFpyWWNCeFllWm9wRFQyZ2duZEZsTmIxcnpHcmNpNWErMktFY0pzdWphVzNyME82VXMwZElYSXdjeDRPZWJ4NkdiZUtDTkFBUlBWd2pCbkpNZkozbVRxUFN1d2RXRm1yUjZtZWUzRXYzeWZ3eHJ5ME5qYkxQdTJpYkxFN0tDNnM4OW9xdWpTM1hcL1VUbVBZSFpvNnlYTnZudDRFYkQ5Nkd5QXh3V2hMWXhaWW1HdGlBMFFLdklNeW80djMzYmlTQ2Y2azQ5MFg3ckZFNjNPMHRmYnRabWNGckt6NTN2MTZEVUVnRVBKZ01UR09tVEptWnVzT2hhSFRXVFBKU01DNllXRHhsdUl1ZERXWEI0WVR1U0pmbHRRM2MyaUxsNnE1V0lRTE41UzNOUEJoUEdcL1dIUnZ6XC9cL295OFFVSklHSE1UXC9HUk11aTFIc0pjSlEzZURnRjc5MW9PVFB4anBndXp4bDlPY0tTUjlaVDdrZkt6NW02ZlFBQTRxUjc4anBSeEk0TXpUKzBIQkxLOHc0cVgreHRxN3VLWlpZbWliVG5iaTk0XC9HbXhCUnhPNzA3MTNuejFQMkVLQ1Boek4rOSt0YnU0MzdXeXZGVUsrbzZrek50Vkh3cENqVW5hVW5FSGFGR0hpTWdzWTVcL1RLcWZPU0ZEak1odzRJcnJDT3FGNUh6Z1RhTzRDNnVVQzFxRFBoaU9DdmJiSU5JaTNiZVgxMWJXY3I0eDg4a2dCVlwvTkttRlwvNDJJcjFFMjhkU0p2MEdyNzNkalVtOWNcL1wvVlhwWElZUFp6MUJqR2JsQmFqRzVOXC9zdEVNTGxab20wPSIsIm1hYyI6ImExZmQxYzM3NGIyMDIwMzYzNTMwZjJhZmE3NTliZjUyNDJkZjZjZThmZTZkMDAwMzRkYjlkN2VlYjA0NTdkNmYifQ==
eyJpdiI6ImF5cHdQYXBKc3FHYml4dnN0ZGdocEE9PSIsInZhbHVlIjoiWTVONjlqTnRrOFwvcU50YzNWdkVtbHY5T0NcL1wvQUc2SDhJN1B0XC94aHM0dVZMcDR1WkdmR0V5WExQRE1QejVqdlwvVWF0aUZIenlBUkpwc2ExbmdoaFNPUHdZd0FVOStSOWlBWUt3TFlTck4zXC9yV2JDR212MTJUZ1h2WkIwVDJzVytCU3VcL2dmQmltVXl5cjJPcTVNRXYwb3Y4T0tGeXpvNFVnR2dyUnc1K25JbVVtd3N4b0dqZWZkSlVuM0tEUGw1RyIsIm1hYyI6ImE1YmQzNmE5OTE0OTQ4YzAyN2I4NmNiYmY2MzA0ODA4MjM4YzFlYmZmZWU1MDM4OWQ2MWE5OTk1YmYxM2FjNWIifQ==

Thẩm Quang Minh suy nghĩ rất lâu, mãi đến khi Đường Đường ăn com trưa ở nhà anh ấy xong thì anh ấy mới suy nghĩ kỹ càng.

Ads
';
Advertisement