Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Căn cứ theo lời của Thẩm Đường nói, anh ấy không bắt buộc phải chọn một trang hai, bây giờ anh ấy còn chưa học lái xe, mà làm vận chuyển cũng không chỉ là nói một hai câu là có thể đi làm luôn, việc này còn liên quan đến rất nhiều chuyện nữa. Vì vậy Thẩm Quang Minh quyết định trước tiên cứ bán điện thoại gì đó theo lời Thẩm Đường, đến khi kiếm được tiền, có tiền vốn rồi thì sẽ làm vận chuyển sau.

Sau khi nghe được câu trả lời của Thẩm Quang Minh, Thẩm Đường lập tức rời khỏi nhà anh trai Thẩm Quang Minh.

Bắc Kinh.

Viện nghiên cứu cảm thấy rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Thẩm Đường, sau khi nghe được yêu cầu hàng hóa của cô, viện trưởng viện nghiên cứu báo cáo lên trên rồi lập tức đồng ý với những gì mà Thẩm Đường nói.

Điện thoại này vốn là thành quả do Thẩm Đường sáng chế ra, vì vậy cô có một số yêu cầu cũng không sao, huống hồ chuyện này cũng không tạo thành vấn đề gì.

Thẩm Đường đưa tiền, cầm hàng, không có gì sai trái cả.

Hơn nữa đây lại là một thứ rất mới mẻ, bọn họ còn chưa biệt sau khi đưa vào thị trường thì sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Thẩm Đường lại có thể làm người tiên phong đầu tiên, quả thực rất can đảm.

Chậc chậc, cô bé Thẩm Đường này không chỉ thông minh, mà còn rất quyết đoán.

Đáng tiếc, nghe nói đã có đối tượng rồi.

Có trời mới biết được, từ đầu trong đầu mấy ông già trong viện nghiên cứu đã có suy nghĩ nước phù sa không chảy ruộng ngoài rồi, còn dang muốn giới thiệu con trai cháu trai gì đó cho Thẩm Đường nữ.

Còn nhà họ Thẩm ở Bắc Kinh.

Thẩm Đông Tuyết và mẹ cô ta bị đuổi ra khỏi nhà, đồ đạc của bọn họ bị ném ra vương vãi khắp mặt đất, nhưng đều là những thứ không đáng tiền cả, còn những thứ đáng tiền bọn họ không được mang đi.

Thẩm Đông Tuyết chỉ cảm thấy mọi chuyện xảy ra gần đây khiến cô ta rất bối rồi, em trai bị bắt, việc kinh doanh của nhà họ Thẩm xảy ra vấn đề, sau đó cô ta và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà.

Nhà họ Thẩm nói cho cô ta biết bọn họ đã tìm được Thẩm Trí thật sự, vì vậy mấy kẻ giả mạo là bọn họ có thể cút xéo rồi.

Nhìn đống bừa bộn ở trước mặt, đầu óc Thẩm Đông Tuyết trở nên trống rỗng.

Còn ở một bên khác, Thẩm Đường nói chuyện điện thoại xong thì lập tức trở về nhà.

Đã nói chuyện nhập hàng điện thoại xong, nhưng mà phải chờ đến mùng mười Tết mới có thể nhập hàng.

Thẩm Kha và Thẩm Lăng Phong có tới thôn vài lần, nhưng lần nào cũng bị Thẩm Đường bốn lạng địch ngàn cân đẩy lùi, bị đánh bại vài lần, cuối cùng Thẩm Kha và Thẩm Lăng Phong cũng trở về Bắc Kinh.

Năm mới đang đến gần, tuyết rơi.

Một vùng trời trắng xoá vô cùng đẹp.

Giẫm chân lên tuyết tạo ra tiếng xào xạc, sau đó để lại những dấu chân nhỏ nhắn đáng yêu.

Thẩm Đường đi đôi giày bông có hoa, trên người thì mặc áo khoác bông màu đỏ chói, cô cười tủm tỉm nhảy nhót trong sân, chạy tới chạy lui chơi với bóng tuyết.

Áo bông màu đỏ và đôi giày bông có hoa của Thẩm Đường đều là do bà mẹ Ngô Thuý Bình tự làm, vô cùng ấm áp.

Trong nhà chính, Thẩm Đại Chí và Ngô Thuý Bình đều không nhịn được mà nở nụ cười khi nhìn cô con gái chơi đùa ngoài sân như một đứa trẻ.

“Đường Đường, đừng chơi nữa, cẩn thận cảm lạnh đó.” Ngô Thuý Bình hô lên một câu.

“Không sao đâu mẹ, con chơi một lúc thôi.” Thẩm Đường quay đầu nũng nịu trả lời.

“Đừng chơi nữa, giày bông của con ướt hết rồi kia, mau về phòng thay giày đi, đợi lát nữa bị lạnh là chân sẽ tê cóng đó.” Thẩm Đại Chí nói.

Thẩm Đường cúi đầu thử nhìn, quả nhiên đôi giày bông đã bị tuyết làm cho ướt hết, bàn chân cảm thấy lạnh buốt, Thẩm Đường hà hơi vào đôi bàn tay lạnh lẽo của mình rồi chuẩn bị đi vào nhà thay giày.

Ngay khi Thẩm Đường nhảy nhót chuẩn bị về phòng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vọng vào.

Thẩm Đường quay đầu nhìn cửa sân, trong mắt cô loé lên sự nghi ngờ.

Bây giờ, là ai đến vậy?

Thẩm Đường chuẩn bị đi vào nhà, khi nghe thấy tiếng gõ của, cô chuyển bước đi về phía cửa.

Vừa mở cửa ra và nhìn thấy bóng người cao lớn đứng bên ngoài, trong mắt Thẩm Đường loé lên sự kinh ngạc, đôi môi đỏ hơi hé mở, phải mất một lúc lâu sau thì cô mới tỉnh táo lại.

“Sao anh lại tới đây vậy? Sao không nói trước cho em một tiếng, hôm nay sao anh tìm được tới đây thế?” Thẩm Đường vừa nói vừa giơ tay vỗ nhẹ những bông tuyết trên bờ vai người đàn ông.

Cố Thịnh khẽ nhếch môi nở nụ cười và để mặc Thẩm Đường giúp mình phủi những bông tuyết trên vai xuống, anh trầm giọng nói: “Vừa nghỉ anh đã lập tức tới đây, lúc đầu còn nghĩ đến nơi rồi mới thông báo cho em ra đón, nhưng sau đó lại phát hiện ở chỗ em có tuyết rơi, anh sợ em đi ra ngoài lúc này không an toàn nên không nói với em.”

“vậy sao anh lại tới đây vậy? Mau vào nhà đi, hôm nay tuyết rơi to lắm, mẹ em bảo ở chỗ này của bọn em đã lâu không có trận tuyết to như thế.” Thẩm Đường vội vàng nghiêng người để Cố Thịnh vào hà.

“Đợi một chút, anh còn chưa lấy đồ xuống.” Cố Thịnh vừa nói vừa nhìn và sân.

Còn Thẩm Đại Chí và Ngô Thuý Bình ở trong nhà cũng nghe được tiếng động ở ngoài cửa, đôi vợ chồng lập tức đi ra khỏi nhà, sau đó lập tức nhìn thấy ở trước cửa nhà mình có một thanh niên cao to khoẻ mạnh, hơn nữa trông còn rất đẹp trai, đứng cạnh con gái nhà mình quả là rất xứng đôi.

Thẩm Đường chú ý tới tiếng động của cha mẹ ở đằng sau, cô vội vàng quay đầu nhìn sang, sau đó nhẹ nhàng cười giới thiệu: “Cha mẹ, đây là Cố Thịnh mà con nhắc tới.”

“Ôi trời, Cố Thịnh đúng không, đến đây sao không nói trước một tiếng thế, nào nào nào, mau vào nhà đi, hôm nay lạnh lắm đó, mau vào nhà rồi nói chuyện.” Ngô Thuý Bình lập tức cười tươi, có thể thấy bà rất hài lòng với người đối tượng này của con gái.

Còn sắc mặt của Thẩm Đại Chí thì hoàn toàn khác biệt, ông nhìn gương mặt của Cố Thịnh, sau đó lại muốn biết con gái coi trọng Cố Thịnh ở điểm nào.

eyJpdiI6ImE0TDNwRVo4MFAweVB4RnJwalo3Nnc9PSIsInZhbHVlIjoiSkVCb2NBRHowanFSbHFTRGxWdHhUVmljNSt4NnRIUzF4Uko4VnEzWEExTlFjR3lkamdheUl2NXhOVktnQ2N0d2pvT3FCQTUxemNsSGNTcDRZVzJiNVJkVEJqaU1aS2JiQlNZcktxNWdjVDhHZ0FLR1ozT2MyT2J1Q1dlZVB2dVJ0QVFQWFc3cjlTc1k5cmJMWEx2dVJaYmxyR2JrRGdzMkVselJydnpkdUVadE0wRzF3ejhsVjhNWFhqTVhyTzBmaFwvWEIwREJ3TWJtN2FIZEc0b3JISWV4RHBYTGlwOE9oZ05ERmhNR1JcL2twdWVRaDJOVmhLdGFGcEVGR0dOMEE2WDI4VWdHcXY3Q01xV0ZCM3hlcTJ4dHhWdllrYnZaenc5OGJxTyt2dGpOMnVIcEtCVUhiZEhhSEt6S3lcL2twaElROE9qTlVQYjBVU1lObGI1TlB5NjFsb0M4a2RjWEc1WHlIVW80aHhSTFwvYzJpMnlWUkpOQVNPN00zbk5MVWRhXC8iLCJtYWMiOiIzN2UzODU3NGI5NzUxNGU0MGZmODk2ZWE5ODNiMTZmM2EwMzQ3ZjU5YWVmODZlNTkwMmM3NjY0MmI2YTYwZDU2In0=
eyJpdiI6Ik16SHNDcXRzVGVjNGZVcXF5djRnWXc9PSIsInZhbHVlIjoiOXo3aWVMRlVpVXJaXC9oc1VzMk1nWWZUczVHSjNJZG5rOW5IV0ljMUFqM3g5dXBBaW9jQVVOU2RtRHQzU09DRjN6a3luTmRpbGlNSG8xckI3cVRZYkxoREdIUFRRNno5QW9ONkZ5eG4xbDgrajM0Mm1lUkJUQzh6Q3FDZktONEcwR1NodG90bGNsVUNEWHRsNW04cUlDa0Y5bjRCTEdTZUVcL3hpTHA0V2NITWlubjRFNmV1UlFhMnYyMlZHY0VYRzdmQm9oYjdyS2sxQlg2YXNPaWdubmcrWVVGXC83T0dvYld1NjVxTjVWUXc2elY0ajdQQjgxT3oySmJaWjlPRVA3WW00QVlMZnIwU1FyKzV4eXRSODlRM1JlNHJkZVZJbGhaZGFkbWlSMHFicWdTZ1I5SG9TUXFLWUZDbFR0N3NFZUNPWVwvcFlhbGE4Zmp3K0ZDNjE2Qk50QTgwYmJyS0hVRXVpa09MdE9OWEZsSWZJSmt3dkJrR3RHZlljYXFCRHRZcFpSTk53UHBIQ0RndENYQVFqN2g5THlZWGFuK0F6dWd0S1wvZlF4VXBTYUIydjNlV0FxdVJYN1IxQys4aGNVdUFaeGt2ZG1HSytiYlwvRk1tWk9yTmpEaHZnTHhvSHJETms4UlwvNVZzQlgxOXpUanE4ZlI1WG44Q0lDekFKQ1wvTHloWnNoa0RwTDFcLzF5TzdwSzQ5Vjc4dmV5cFJxa2g2Uld2T3RkNCt6czR5bG1SbzhoNk1ySDRcL2t0aGpsZGxmY1RsaEtTYXpoNmVvMGlEamZkTVlISm45R2hsM0J0eTZrSUZNY01OY3Vtc2FsMTU2M2ozSzg4MURXY0xRa2dSN084NU1vTFZ2UlFrMFpNYkxrbWxHMkM2UFhJWFZNc1pzZE9zTDJ2U2p4U2VCdStNYjNRTktxOFFxMUJGbEI3Vm0rQ3Fyb0xtSlN5b2FwRmd3c1JhMlNaeDJ5N0llcUZZeFpSM3hcL1h3aGJDNlltVFVscEFvUlBJZFRkb09tNmZDZUVFdlAiLCJtYWMiOiJmODY4NDIxMzUzMmNiMjhiMmQ4NTFjYmNlYjQ1ZWE5MTczOGQwN2ExNTAwZGY1ZjYxYmY5ZTVhMDcwMmEyYjcwIn0=

“Cháu chào chú thím, hai người đợi cháu một lúc, ở trên xe cháu còn có chút đồ, để cháu ra cầm vào ạ.” Cố Thịnh cười chào hỏi một tiếng, sau đó xoay người đi lấy đồ.

Ads
';
Advertisement