Thẩm Đường thấy động tác của Cố Thịnh thì cũng nhấc chân bước ra ngoài theo, nhưng chưa đi được hai bước thì lại thấy Cố Thịnh dừng lại, sau đó Cố Thịnh xoay người lại nhìn cô đánh giá từ trên xuống dưới, khi nhìn xuống dưới chân của Thẩm Đường, đôi mày kiếm lập tức nhíu lại.
“Đường Đường, em đừng ra ngoài, cứ về phòng thay giày ra đi, anh tự cầm đồ vào là được rồi.” Cố Thịnh nói.
Thẩm Đường nghe thấy Cố Thịnh nói vậy, cô lập tức nghĩ đến gì đó mà “a” một tiếng, sau đó gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng, cô cúi đầu nhìn áo bông đỏ chói trên người mình và đôi giày có bông hoa to trên chân mình, cả người lập tức cảm thấy không ổn.
A a a, hình tượng tiên nữ nhỏ nhắn xinh đẹp của cô không còn nữa rồi!
Còn chưa kịp để Cố Thịnh nói thêm gì nữa, Thẩm Đường đã đỏ mặt chạy chậm về phòng.
Hiếm khi thấy được vẻ ngại ngùng của cô gái, Cố Thịnh nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn của Thẩm Đường rồi lập tức bật cười.
Thẩm Đường đang chạy chậm nghe thấy tiếng cười ở đằng sau, gương mặt nhỏ nhắn vốn đã đỏ nay lại càn đỏ hơn, đến lỗ tai trắng nõn cũng được phủ một lớp phấn hồng.
Thẩm Đường đi vào sân, Thẩm Đại Chí và Ngô Thuý Bình nhìn thấy cô, đôi vợ chồng thấy gương mặt đỏ bừng của Thẩm Đường thì lập tức cả thấy tò mò.
“Đường Đường, sao lại về rồi? Con không ra giúp người ta cầm đồ đạc à?” Ngô Thuý Bình hỏi.
“Không cần, anh ấy bảo con về phòng thay giày.” Thẩm Đường xấu hổ trả lời.
Thẩm Đại Chí nghe thấy lơi này của Thẩm Đường, sắc mặt của ông hơi dịu lại một chút, trong lòng thầm nghĩ Cố Thịnh này cũng tạm được, ít nhất vẫn biết thương người ta.
“Vậy thì mau chóng trở về phòng thay giày đi, để chân bị lạnh sẽ dễ bị cảm đấy, con mau đi đi.” Thẩm Đại Chí thúc giục.
“Vâng ạ, con đi ngay.” Thẩm Đường đáp lại, sau đó lập tức quay người về phòng.
Cách sân nhà họ Thảm không xa, Cố Thịnh lấy những thứ mình đã chuẩn bị sẵn từ trong xe ra, sau đó vừa đi vừa về vài vòng mới chuyển hết đồ ra.
Mấy hộ gia đình ở gần nhà họ Thẩm nhìn thấy hành động này của Cố Thịnh đều không nói nên lời.
Khá lắm, mấy cái túi được chuyển tới nhà họ Thẩm là gì vậy, có một vài thứ dành cho người già, có người tinh mắt còn nhìn thấy đồ ở trong hai cái túi đó không hề rẻ.
Còn nữa, người đàn ông này là ai vậy, lúc trước chưa từng gặp bao giờ.
Chàng thanh niên này trông rất đẹp trai, cơ thể cao to khoẻ mạnh, nhìn cách xách đồ kia có thể thấy rằng anh rất khoẻ.
Nhà họ Thẩm, Thẩm Đại Chí và Ngô Thuý Bình thấy Cố Thịnh đi tới đi lui vài vòng, sau đó lại trông thấy đồ đạc chất đầy cả một góc nhà.
Cái này, nhiều đồ như vậy, Cố Thịnh tới thăm lần đầu cũng quá hào phòng rồi.
Khi lại thấy Cố Thịnh xách hai túi đồ đi vào, Ngô Thuý Bình hơi tỉnh táo lại, bà giơ tay đẩy Thẩm Đại Chí rồi ra hiệu cho ông đi ra ngoài giúp cầm đồ đạc vào.
Thẩm Đại Chí lập tức hiểu ý, sau đó ông nhấc chân lên, nhưng Cố Thịnh như thể đọc được suy nghĩ của đôi vợ chồng vậy.
Cố Thịnh vội vàng nói: “Chú, chú không cần ra đâu ạ, chỉ xách một chút đồ mà thôi, cháu ra một chuyến nữa là xong rồi.”
Thẩm Đại Chí thu đôi chân vừa duỗi ra của mình lại.
Sau đó, đôi vọ chồng cứ đứng nhìn Cố Thịnh đi ra ngoài, hai phút sau lại cầm theo vài túi đồ đi vào nhà.
Ngô Thuý Bình nhìn những bông tuyết bám trên người Cố Thịnh, bà vội vàng rót một chén nước đưa cho anh rồi cười nói: “Cháu xem cháu kìa, tới thì tới thôi, lần đầu tiên tới sao lại mang nhiều đồ như vậy hả? Cháu khách sáo quá rồi đó.”
“Thím à, đây đều là tấm lòng của cháu. Những thứ này, một phần là đặc sản từ quê đồng đội của cháu, còn một ít là do cháu mua, cháu cũng không biết chú và thím thích ăn gì nên đành mua đại vài món, hy vọng là hai người không ghét bỏ.” Cố Thịnh dùng hai tay nhận lấy cốc nước mà Ngô Thuý Bình đua qua, anh uống hai ngụm.
Nói thật, đôi vợ chồng cảm thấy có hơi áp lực khi đối mặt với Cố Thịnh, vừa nhìn đã biết điều kiện gia đình của chàng trai này không đơn giản rồi.
Cố Thịnh có thể nhìn ra sự không tự nhiên của đôi vợ chồng, anh cười nói tự giới thiệu: “Chú thím, không biết Đường Đường đã nói qua về cháu chưa ạ? Cháu tên là Cố Thịnh, là người Bắc Kinh, bây giờ đang ở tỉnh N, ông nội và cha của cháu đều là quân nhân, mẹ cháu làm nghề tự do ạ. Tiếp theo là ông ngoại cháu đang là giáo sư ngành Toán học ở đại học Bắc Kinh, đồng thời cũng là thầy giáo của Đường Đường, bà ngoại của cháu vốn là một giảng viên thanh nhạc, nhưng bây giờ đã nghỉ hưu ở nhà...”
Nghe Cố Thịnh tự giới thiệu một tràng dài xong, Ngô Thuý Bình và Thẩm Đại Chí liếc nhìn nhau.
Cả hai đột nhiên có hơi lo lắng về việc Cố Thịnh và Đường Đường là đối tượng của nhau.
Ông bà ta có câu quá giày để trở thành một cặp đôi tốt, có đôi khi muốn tìm đối tượng không chỉ phải nhìn người, mà còn phải môn đăng hộ đối mới được, Cố Thịnh có điều kiện tốt như vậy, Đường Đường và anh là đối tượng của nhau sẽ không thành vấn đề, nhưng sau này nếu kết hôn, Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình bắt đầu cảm thấy lo lắng không biết nếu Thẩm Đường kết hôn thì có thể thích ứng được với gia đình của Cố Thịnh hay không.
Hơn nữa, hai nhà có sự chênh lệch lớn như vậy, không biết có tương lai không?
Đúng vào lúc này, cuối cùng Thẩm Đường cũng thay quần áo và giày xong, mái tóc được tết thành b.í.m đã biến thành buộc đuôi ngựa thấp, vài sợi tóc rũ xuống hai bên má làm nổi bật lên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Thẩm Đường đi vào nhà chính rồi nói: “Cha mẹ, Cố Thịnh, ba người đang nói gì vậy?”
Thẩm Đường nói xong thì nhìn thấy đồ đạc được chất thành đống ở bên cạnh, cô mở to mắt, sau đó quay đầu nhìn Cố Thịnh nói: “Cố Thịnh, những thứ này đều là anh mang đến hả? Sao nhiều vậy?”
“Khụ khụ, anh không biết chú và thím thích ăn gì nên mỗi thú lấy một chút, hơn nữa cũng sắp đến Tết rồi nên mua một ít đồ Tết, anh lái xe tới đây." Cố Thịnh trầm giọng đáp.
“Lái xe tới thì cũng không cần mua nhiều như vậy mà.” Thẩm Đường oán giận nhìn anh.
Hơn nữa Cố Thịnh còn nói, người nhà anh rất hài lòng với Thẩm Đường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất