Tuy ngoài mặt Thẩm Đường cười nói lừa gạt Tống Thanh Phong, trên thực tế trong lòng Thẩm Đường lại đang vô cùng hoảng loạn.
“A a a, hệ thống, có phải Tống Thanh Phong này sống lại không, nếu không sao thằng bé lại biết cốt truyện lúc đầu vậy?” Trong lòng Thẩm Đường lo lắng gọi hệ thống.
Hệ thống bị tiếng thét chói tai của Thẩm Đường chọc cười, nhìn dáng vẻ không bình tĩnh được của ký chủ, hệ thống không nhanh không chậm nói: “Cô đừng lo, Tống Thanh Phong không sống lại, có lẽ là vì một vài nguyên nhân nào đó dẫn đến có một số ký ức xuất hiện thôi, đừng lo lắng.” Hệ thống trả lời.
“Vậy thì tốt vậy thì tốt, tôi vẫn là con gái ruột của ông trời.” Thẩm Đường vỗ n.g.ự.c lẩm bẩm nói: “Nhỡ đâu lại có một người được sống lại, vậy tôi cũng không biết vai trò của mình là gì nữa.”
“À thì, chị đến rồi, Tống Thanh Phong, em đi đường cẩn thận nhé.”
Đến cổng nhà ông ba, Thẩm Đường lập tức vẫy tay nói với Tống Thanh Phong một câu, sau đó đi vào sân nhà ông ba.
Trong sân, gia đình ông ba đang chuẩn bị ăn cơm, cả nhà nhìn thấy Thẩm Đường đi vào thì vội vàng chào hỏi rồi mời Thẩm Đường cùng ăn cơm.
“Dạ, không cần đâu ạ, mẹ cháu có ở nhà nấu cơm rồi ạ. Ông ba, mẹ cháu bảo cháu tới gọi ông qua nhà cháu ăn cơm ạ, cha cháu có chuyện muốn nói với ông.”
“Được rồi, vậy ông và cháu cùng đi, các con ăn cơm đi, cha ăn ở nhà Đường Đường.” Ông ba nói xong thì đứng dậy, sau đó chắp tay ra sau lưng cùng ra ngoài với Thẩm Đường.
Thẩm Đường dẫn ông ba về nhà, mãi đến khi cơm nước xong xuôi mà cô vẫn không thấy cha mẹ tìm ông ba nói chuyện gì.
Ngô Thúy Bình đợi Thẩm Đường về phòng của mình, lúc này bà mới nói chuyện với ông ba.
Sau khi Ngô Thúy Bình nói xong, ông ba im lặng một hồi lâu, ông ấy nhìn hai người Ngô Thúy Bình và Thẩm Đại Chí rồi hỏi: “Hai đứa chắc chắn muốn chia nhà sớm như vậy hả? Còn nữa, chia một nửa nhà cho Thẩm Đường, Quang Minh có biết chuyện này không? Mấy đứa đã thương lượng với nhau chưa?”
“Đã xong rồi đã xong rồi, mấy ngày trước Quang Minh về đã nói đến chuyện này, vợ chồng Quang Minh đều không có bất cứ ý kiến gì, chỉ là căn nhà cũ này của chúng cháu cũng không đáng tiền gì, nhưng chia một nửa cho Đường Đường, dù ít hay nhiều thì vẫn là tấm lòng của bậc làm cha mẹ chúng cháu, ruộng đồng gì đó chắc chắn Đường Đường sẽ không cần, chúng cháu sẽ để lại hết cho Quang Minh.” Điều mà Ngô Thúy Bình không nói ra miệng đó là, cho dù cho Đường Đường ruộng đất thì cô cũng sẽ không cày cấy, vì vậy không bằng cho thêm một ít tiền mới là thực tế.
Ông ba nhìn Thẩm Đại Chí vẫn luôn không nói gì, ông ấy hỏi: “Đại Chí, anh cũng không có ý kiến gì hả?”
“Cháu không có ý kiến gì, cháu cũng nghĩ như vậy, cháu cũng chỉ có một đứa con trai và một cô con gái, chia cho Đường Đường một nửa căn nhà, cháu thấy vậy cũng rất tốt.” Thẩm Đại Chí đáp lại.
Bình thường người trong thôn đều rất chú ý tới chuyện con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, vì vậy nhà cửa ruộng vườn thường sẽ để lại cho con trai trong nhà, dù có yêu thương con gái đến mấy thì cùng lắm cũng chỉ là cho thêm đồ cưới, vì vậy nhà họ Thẩm chuẩn bị chia một nửa căn nhà cho con gái Thẩm Đường thật sự khiến ông ba cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nhưng mà nghĩ lại, Thẩm Đường là một đứa trẻ rất có tương lai, có tiền đồ hơn con trai nhà người khác rất nhiều, vì vậy cho một nửa phòng ở cũng không phải là không thể.
Sau khi xác nhận Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình đều có ý này, đồng thời Thẩm Quang Minh cũng đồng ý, ông ba lập tức đồng ý với chuyện này, đợi khoảng hai ngày nữa để Thẩm Quang Minh trở về, chỉ cần ghi chi tiết chuyện này và ký tên là được, không cần phải làm quá rườm rà.
Trong phòng, Thẩm Đường vẫn chưa biết chuyện cha mẹ và anh trai Thẩm Quang Minh có suy nghĩ chia một nửa căn nhà cho mình.
...
Bắc Kinh.
Cố Thịnh vừa rời khỏi nhà ga xe lửa đã lập tức về thẳng nhà.
Khi Cố Thịnh vừa về, Khương Linh Chi còn đang chuẩn bị đi ra ngoài, bà ấy thấy Cố Thịnh trở về thì cũng không đi nữa, thay vào đó là túm lấy Cố Thịnh để hói chuyện nhà Thẩm Đường thế nào.
Khương Linh Chi ngồi trên ghế, bà ấy nhìn chằm chằm con trai Cố Thịnh ròi nói: “Cố Thịnh, người nhà Thẩm Đường có thái độ gì, có hài lòng với con không, còn nữa món quà kia nữa, người ta có nói gì không?”
Cố Thịnh nhìn mẹ không nói lời nào, mãi đến khi mẹ hỏi xong một đống câu hỏi, Cố Thịnh mới đáp lại: “Mẹ à, rất tốt.”
“Cái gì tốt, nói cụ thể đi nào!” Khương Linh Chi giơ tay đánh Cố Thịnh một cái, bà ấy nghiêm mặt nói.
“Tốt hết tốt hết, để con nói cụ thể, đó là ngay từ đầu người nhà Đường Đường không quá thích con, nhất là anh trai và cha của Đường Đường, nhìn con như kẻ thù vậy, chậc chậc, nhưng mà trải qua sự cố gắng nỗ lực của con, người nhà Đường Đường đã bắt đầu thích con, khi con rời đi, người nhà Đường Đường còn bảo lần sau con lại tới chơi.” Cố Thịnh cười nói.
Khương Linh Chi nghe thấy Cố Thịnh nói vậy, bà ấy đánh giá con trai nhà mình từ trên xuống dưới một lúc, sau đó gội một gáo nước lạnh nói: “Con đừng có đắc ý, lời kia của người ta cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi. Con lừa mất con gái nhà người ta, con có tin lần sau con lại tới, người nhà Đường Đường có vừa mắt con không?”
“Ôi trời, nếu mẹ có một cô con gái như thế, sau này lại bị người đàn ông nào đó lừa gạt, mẹ chắc chắn sẽ cảm thấy rất chướng mắt cậu ta, dù sao Cố Thịnh con vừa xuất hiện, đồng thời cũng là lời nhắc nhở người nhà Đường Đường, con bé bị con dụ dỗ đi mất.” Khương Linh Chi trêu chọc.
Cố Thịnh nghẹn lại, anh tỏ vẻ: Đây thật sự là mẹ ruột à?
“Mẹ, không nói chuyện này nữa, Đường Đường bảo con thay em ấy nói câu ‘chúc mừng năm mới’ với mọi người.” Cố Thịnh nói sang chuyện khác.
“Ôi trời, thật có lòng mà, con nói xem khi nào con mới cưới được người ta vào cửa vậy, đợi đến lúc con bé gả vào nhà chúng ta rồi thì sẽ không cần con nói thay nữa, lúc đó Đường Đường sẽ có thể tự nói với cha mẹ.”
Cố Thịnh: Lại nữa, lại vòng về rồi.
“À thì, mẹ, con vừa về nên rất mệt, con lên tầng tắm rửa đây ạ, có chuyện gì lát nữa chúng ta nói xong đi, đúng rồi, sao cha con không ở nhà vậy ạ, cha đi đâu rồi?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất