Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Sau một tiếng, máy tính của Thẩm Đường đã được đưa tới.

Gần như là ngay khi nhìn thấy máy tính của Thẩm Đường, những người trong viện nghiên cứu đều mở to hai mắt nhìn.

Bọn họ đã từng nhìn thấy máy tính, hơn nữa máy tính còn là do bọn họ chế tạo đó, giá bán lẻ ở bên ngoài cũng phải hơn năm đến sáu nghìn đồng.

Nhưng cái máy tính này của Thẩm Đường lại không giống với cái mà bọn họ đang bán, nó ít cồng kềnh hơn, sau khi Thẩm Đường khởi động máy tính lên, những người trong viện nghiên cứu lập tức cảm thấy vui mừng.

Cái này, cái này cái này, máy tính của Thẩm Đường thật sự khiến người ta phải kinh ngạc mà.

“Thẩm Đường, cái máy tính này của cháu...” Viện trưởng ngập ngừng muốn nói lại thôi, ông ấy nhìn chằm chằm Thẩm Đường hỏi.

“Dạ?” Thẩm Đường đang làm việc trên máy tính, khi nghe thấy viện trưởng hỏi thì ngẩng đầu lên, sau đó lập tức bắt gặp những đôi mắt sáng lấp lánh của đám người của viện nghiên cứu.

Ánh mắt mà các nghiên cứu viên nhìn Thẩm Đường chỉ có thể miêu tả bằng bốn từ: Khao khát học hỏi!

Bọn họ thật sự rất muốn biết rốt cuộc Thẩm Đường đã làm gì với cái máy tính này để có thể biến nó thành như vậy.

Đối diện với ánh mắt của đám người, Thẩm Đường ngẩn người mất một lúc, sau khi tỉnh táo lại thì mới hiểu được ý tứ trong ánh mắt của họ, cô lập tức cười nói: “Cháu chỉ thêm một số thứ vào cái máy tính này, sau đó hơi thay đổi một chút để nó trở nên thuận tiện và dễ dùng hơn thôi ạ.”

Nghe thấy Thẩm Đường nói vậy, nhóm người trong viện nghiên cứu càng nhìn Thẩm Đường bằng ánh mắt nóng rực hơn.

Đối với bọn họ mà nói, nghiên cứu quan trọng hơn bất cứ thứ gì, mà bây giờ Thẩm Đường ở trong mắt bọn họ quả thực chính là một vị thần.

Nhưng chẳng mấy chốc viện trưởng đã đuổi tất cả đi, chỗ này của Thẩm Đường còn có chuyện phải làm, muốn hỏi chuyện gì thì cũng phải đợi làm xong chuyện, lúc đó bọn họ mới có thể tới tìm Thẩm Đường.

Hu hu hu, mặc dù viện trưởng cũng rất thèm muốn cái máy tính này của Thẩm Đường.

Kể từ khi bắt đầu, Thẩm Đường đã làm việc vài tiếng không dừng, lần này cô tới đây là có chuyện chính phải làm, đó là cải tiến lại cái máy theo dõi mà trước đó cô chế tạo, tốt nhất là có thể định vị một cách chính xác, đồng thời hy vọng Thẩm Đường có thể mau chóng hoàn thiện lần cải tiến này.

Chín giờ tối, Cố Quân Thượng mới rời khỏi viện nghiên cứu, còn về phần Thẩm Đường thì đã được bên viện nghiên cứu sắp xếp xong xuôi, không cần Cố Quân Thượng phải quan tâm nữa.

Khoảng mười giờ đêm, Cố Quân Thượng mới trở về nhà, lúc ông ấy trở về, phòng khách trong nhà vẫn còn sáng đèn, sau đó Cố Quân Thượng thấy được Khương Linh Chi đang ngồi trong phòng khách chờ ông ấy về.

Khương Linh Chi mệt mỏi rã rời ngồi trên ghế sô pha nghe thấy tiếng bước chân, bà ấy lập tức quay đầu lại và thấy Cố Quân Thượng đang đi về phía mình.

“Sao muộn vậy mới trở về, ông đã ăn cơm trưa, tôi có để lại cơm tối cho ông đấy, để tôi đi hâm nóng cho ông.” Khương Linh Chi dụi mắt.

“Không cần đâu, buồn ngủ thì không cần đợi tôi đâu, tôi ăn cơm rồi.” Cố Quân Thượng đau lòng nhìn Khương Linh Chi, sau đó tiếp tục giải thích: “Linh Chi, có lẽ mấy ngày nay tôi sẽ khá bận rộn, buổi tối tôi về muộn thì bà cứ nghỉ ngơi trước đi, đừng chờ tôi.”

“Lúc đầu tôi thấy thời gian vẫn còn sớm nên cứ chờ, mới không để ý một chút mà đã muộn như vậy, gần đây hình như ông bận rất nhiều việc thì phải, ngày mai là ba mươi Tết rồi, lúc đó ông có kịp trở về để ăn cơm tất niên không?” Khương Linh Chi dịu dàng nói.

“Không chắc, có thể về thì tôi chắc chắn sẽ về ăn cơm tất niên.” Cố Quân Thượng đáp lời.

Thấy đã không còn sớm nữa, Cố Quân Thượng và Khương Linh Chi chuẩn bị đi lên tầng nghỉ ngơi, nhưng khi đi qua phòng của Cố Thịnh, Cố Quân Thượng đột nhiên nhớ tới chuyện hôm nay Thẩm Đường mới trở lại Bắc Kinh.

“Cố Thịnh ngủ chưa?” Cố Quân Thượng bỗng dưng hỏi một câu, ông ấy nhìn thoáng qua cánh cửa phòng Cố Thịnh.

Khương Linh Chi nghe thấy Cố Quân Thượng hỏi vậy thì cảm thấy hơi kinh ngạc, bà ấy cười đáp lại: “Chắc chưa đâu, thằng bé đi ra ngoài rồi, có lẽ tối nay sẽ không về, thằng bé bảo là sẽ đi ra ngoài chơi với đám bạn của nó, người trẻ sôi nổi một chút cũng là chuyện tốt.”

Cố Quân Thượng nghe thấy chuyện con trai đi ra ngoài, môi mấp máy, ông ấy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói nữa.

Trong lòng Cố Quân Thượng thầm nghĩ, bây giờ Thẩm Đường đang ở Bắc Kinh, mà xem tiến độ hôm nay của Thẩm Đường, có lẽ con bé sẽ phải bận rộn rất nhiều việc, nhưng Cố Quân Thượng lại nghĩ nếu ngày mai có thể dẫn cô về nhà ăn một bữa cơm tất niên cũng tốt.

Gần sang năm mới, một mình cô bé lẻ loi một mình ở Bắc Kinh, vừa hay có thể gọi người ta tới cùng đón Tết.

Ở một bên khác, trong một căn phòng riêng, đám người có cả nam lẫn nữ chơi đùa vô cùng sôi nổi, những ánh đèn đủ màu sắc chiếu rọi xuống, nhưng trong không gian không quá to này lại có vẻ hơi tối.

Cố Thịnh ngồi trên ghế số pha, anh vô tình nhìn thoáng qua cặp nam nữ đang ôm nhau khiêu vũ trên sàn nhảy, trên tay cầm một chén rượu, có vẻ không có hứng thú lắm.

Những người ngồi bên cạnh Cố Thịnh đều là một nhóm, bây giờ mãi mới có lúc tất cả mọi người cùng nhau tập hợp lại, có rất nhiều người, vô cùng sôi động.

“Ha ha! Cố Thịnh, nghe nói gần đây Tiêu Ương mới bị ngươi ta đá, ha ha ha, cũng không biết ai lại to gan đến mức dám đá cả cậu Tiêu của chúng ta.” Tô Chấn Hưng vẫn luôn là người thích sự rộn ràng, anh ấy nói chuyện phiếm với Cố Thịnh, đồng thời còn không quên cười nhạo người tên Tiêu Ương ở vị trí đối diện.

Mà người trong cuộc là Tiêu Ương lại có tâm trạng không tốt lắm, anh ấy rầu rĩ cầm chén rượu lên, ngẩng đầu uống sạch.

eyJpdiI6IlpibzdycExNVnYydTlLQkpyXC9DS1wvZz09IiwidmFsdWUiOiI3aVJVa0p5REhxTGY1S3hoNFhwa3JEakQwdWdEeXhsS2FCN1wvSU9SR1Ftb1ZLSFhFTFJYQ3BkSERkOXB0SGxJNnNoMWxibjJzNEl6M1hZbG1oejMxQkFiM3JzWmJOZWp5OFRweVQ4QlNsXC9BRTdzdVhEOHh5dXlzbnhLNHBjT2t1SFp1elViaTFJRUF3UkExczk2NEI4TkpwNFdkZHJTYlpcL3B1UTNTSE55cCszaHVMUnRocUpoK1NtOXpVenF3bXRVcVdaYngyS0JiTTBpVHFwRm9KMjNxejRlcU41Z0kwY3pScjc4RFJSWUR2UkZZUnVGSXN5dHd0NVhPY1wvcjIyQUV1QjgzN3RmZmJWVXpMK3B6SUhSQ3FXYitpMFlXYTFcL0VRR0Y1dlo4RFZtbGorTGZYVVBta0xhRDdkaURKMk00VHZWQ3o0eWdpK2JHR1BwYzVQajFPRE1YNVhGSjgxSTZsb0g2eStiZFI1RmtyUCs2bFU3M0pZbURsVTEweXNnVHpkRjBjQmFzK1dhMTZTa1k4a1VZM0FMSnk3SmQ5MU9rSUdYZXlkN0N0amdZeGRWZDJ4N014QVN1djVPRHVJRnVwcUJKOHFGMTh2TWpHTmg2REpUcEx3QWlIdWJZeTU4VlwvMTllSndtVkVcL0h2dHZPa3RSVmVHd01oeXdnOG9JZVVWWDZTXC9NT3lXajRvQ0tTQnJzektzcFowZExwNTQrZGdNMFFwUU43a2xNMmIrOXVUVVJGOEpQTlhDVlVcL3JIWjIxcElwcktrYnZha3VSTThoYWtrSG5GTG5XaVY1TmtncnhiMUp1RHlkMUlIVnMwd2g4TGJ5Q3JzcVBlclpSY3BGSGJ3TEhTNHRsWW5iYVE0R1RuV2lTaDFmcHJEVVZBMFhpaE1zdFdqTXg5ZytKaFwvZGZEblhFaldCUFJPc01LSHRQc2FiNUs3ZTFJVjJyU21HSG5IZDF4YVJiZEswckRxemVcL1wvM1FQcmRTQkY1V1JhT2lWMzEzbXhcL0ZLOGtiM2grb28rcUJSc2E2dVNRbzE5WTVEclVzcUlBeExkNWdKSDJYRFFoUVFpSWhEamZGWDFScEVPZnAwZnNqb1wvV0xYTmhyUnhJNjJqaisxdGtrVmZxRmUrS0N0VXYraXJKdDdyOEt3Qjd0aHlHWDNvWnJyXC9ocXZrZVwvQjVjSmlSWThtaHQ5eVFsc0hMZDladDhGT3VZUEFQK21BPT0iLCJtYWMiOiIyNGU0NTA2MjVjMjcyNzkwMzY4MjMzYWUwNGM2OTIzYTU2M2M4NWUwM2FmODAwMzliZjAyOTgwNDZkNWM3MmM3In0=
eyJpdiI6IklkclN3Z09lS0EyYW9MVW94UGlTZ1E9PSIsInZhbHVlIjoiaG9wOE9oVG1uVlwvY2t6VjlZQkZ4V3FiUlJyajd0d2tRbERrWEUzdHRJc2RxWnlXdGNxcVRJbVl3OElXVlhmTFR1S0tKN1wvYko2eVg2VzNRWTdBVHNLaVBlK0hqSkxVMWV1RElEXC8wNDZ5ODlmanJjbXNVcnNlU1JaOVc0QzBnWU0zbmloQjlJdGU5eG95QUdpTEVpd1FLbDRiQzBwTkt2dE9FRmtPdmMzZ24yb3lOUkhvK0QydzVkMFVpTWNJNmRxY3Y3ZnV0VWJNNjgzWXdcL0YrcUJEYUpJdjVIZFBvSUdKV0NaNWNwNlB0SFd3ZnBPRkM3MlhESWxnYjNmMUxtVWhsdjNmQ3RwR2VKZ1RGQjVvb3hPYytoaUVVSlpuOGplSmxuemNoa1hwdStIM2VUcTdkbTNrdnc4UzdMUWZES3pGS1pEOHZ5V1Q5WjdvYjh2WE1DTEROemFmc1lVZFVFeEUxdjQ3YUpIUlZHYU5yOXFXVjYzMnhJck5JMVFKNHRrd1N6VHJzUlBKeGlFbDh4MHZPWm1KaU5DSU5KUUc3TndzOWJWSk9cL3BLU09UZ1dTeUZiODYwMVBlcUxMc3JmNThsQXk4RmRYMHVudGNSUWJsUlMzXC9kS3VzRGhXeWF5elNnTzBiQStMUWNsRXpFUlNrWXdCRW1OQzRobFM3dDRGZ0t1RFwvbEtsckNhRHE3WDZSTzNoeXhuQ2lUMW5oRTVrb3duaVNma0RVNmFpOWNcL2p6aW5QTGs5U3plOXhvYUNveDdGU1hsSENoXC8xZHFja25qc21mSkt4U2JhU01JVUo3czRtdTNqMWlhSWY2S2RmMXMxdTFvSWZMUlNFTk1jTlZjTXlWNHNyWFU0aXJTRDBGRnl3OVlpOXlWNFVBWXltc3Rsbys3NG9GN043akpYUEVCNVdSYTBoODBLOFE3cjIwXC84MmRsNlJaM3pXVVJvNnhROWN2VmtUcW9MQmNzREpYWTNSM2ZLODlHXC9XVE1DeU56WnFobEx5SGdcLzljaVZWUk5KR0RHUHVkblRBanFKZm5oTjFkUmdYQ243NlJmdmM4a2ZFem5kT3E4cUpZc1Z6T2ZydFN2Q1pxZUJ2Njd6TTVlXC9kV0tBa0pSSmVuVXlWMU9DNjNwSkhncE9Oc2ZcLzMzTllnNU1QdXZyTFVrXC9jdXVQc0JZbWI3YTFHVXl3TVQ5Q0dPM2ZRWnZxZTUyOGlEek0zVCtibG1xN2J2ZzJCOERlRFJHb2YrVzA3Zm1EdFJkVThrdlFxYXlneWNsMGo1Q2crIiwibWFjIjoiOTJjNzUyMjIzMGY4M2FmMzRmYzRiZmE5YWViMWQyZmI4NzU4NTQ1NzE2NmU0NzQxMTNkMzRlY2IzNzY1MmVkNCJ9

Tô Chấn Hưng lập tức phát hiện sự khác thường của Tiêu Ương, anh ấy nương theo ánh mắt Tiêu Ương nhìn sang, sau đó lập tức thấy cậu hai Hồng Tinh Ba của nhà họ Hồng đang ôm một cô gái rất xinh đẹp nói chuyện cùng mọi người.

Ads
';
Advertisement