Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng xấu hổ, đều là người trong cùng một giới, nhưng hai Cố Thịnh và Tô Chấn Hưng vừa mới trở về được vài ngày nên không biết cô gái ở bên cạnh Hồng Tinh Ba đã gây nên chuyện gì.
Có người thấy sắc mặt của Tiêu Ương càng ngày càng khó coi thì không nhịn được mà đứng ra khuyên bảo: “Tiêu Ương, được rồi được rồi, không phải chỉ là một cô gái thôi sao, đừng có vì phụ nữ mà l.à.m t.ì.n.h cảm anh em bị sứt mẻ.”
“Đúng đúng đúng, đi khiêu vũ đi, để anh đây dẫn tới cho cậu một cô gái xinh đẹp hơn.”
Sau khi được mọi người khuyên bảo, Tiêu Ương đã tỉnh táo hơn được vài phần, anh ấy nhìn cô gái đứng bên cạnh Hồng Tinh Ba, trong mắt lóe lên sự âm trầm.
Tiêu Ương ở bên này đã bình tĩnh lại, nhưng Hồng Tinh Ba lại không phải là người có mắt nhìn.
Vậy mà anh ta lại ôm cô gái ở bên cạnh đi đến chỗ mấy người Tiêu Ương.
Chỉ sau vài câu nói, Hồng Tinh Ba và Tiêu Ương đã đánh nhau.
Đến ngày hôm sau Tô Chấn Hưng mới biết được, cô gái đứng bên cạnh Hồng Tinh Ba vào ngày hôm qua vốn là bạn gái của Tiêu Ương, nhưng không biết cô gái kia đã trải qua việc gì mà lại chia tay với Tiêu Ương, sau đó là cảnh tượng diễn ra vào tối qua, cô gái kia lại trở thành bạn gái của Hồng Tinh Ba.
Tô Chấn Hưng ngồi trong phòng khách của nhà họ Cố, anh ấy nhìn vẻ mặt không biến sắc của Cố Thịnh mà bắt đầu phàn nàn: “Tôi thật sự không thể hiểu được, rốt cuộc cô gái tối hôm qua có năng lực gì mà lại có thể khiến hai người Tiêu Ương và Hồng Tinh Ba, chậc chậc chậc, tôi thấy cũng chỉ có mỗi như thế. Xinh thì cũng xinh đấy, nhưng cũng đâu xinh đến nỗi biến thành hồng nhan họa thủy chứ?”
Cố Thịnh ngồi trên ghế vẫn không nói gì, dù sao anh thấy một mình Tô Chấn Hưng nói vẫn rất hăng hái.
“Tôi còn cảm thấy không đẹp bằng Đường Đường, hơn nữa Đường Đường người ta còn ngoan như thế, Cố Thịnh, cậu thấy có đúng không?”
Cố Thịnh ngước mắt lên nhìn Tô Chấn Hưng, đôi môi mỏng khẽ mím lại, anh nhìn chằm chằm Tô Chấn Hưng một lúc, sau đó nói: “Cậu gọi ai là Đường Đường thế? Đường Đường là để cậu gọi hả?”
Tô Chấn Hưng ngẩn người một lúc, sau đó lập tức bắt gặp ánh mắt của Cố Thịnh, anh ấy trêu chọc: “Được được được, là chị dâu được chưa?”
“Sau này chú ý xưng hô đấy.” Cố Thịnh nói chuyện với giọng điệu chua loét.
Tô Chấn Hưng nhìn Cố Thịnh “vua ghen tuông của Châu Á” mà trong lòng cảm thấy thật sự rất “mẹ nó”!
“Không phải mấy ngày trước cậu vừa mới tới nhà Thẩm Đường à, cảm thấy thế nào, nào nào nào, nói thử một chút xem sao, cha mẹ vợ tương lai của cậu có thái độ gì với cậu vậy? Có lấy chổi đánh cậu không thế?” Tô Chấn Hưng bất cần đời hỏi.
“Mắc mớ gì tới cậu hả? Hôm nay đã là ba mươi rồi đấy, cậu ở lì trong nhà tôi làm cái gì hả, mau chóng về nhà của cậu đi, gần sang năm mới mà không ở nhà, chạy tới nhà khác khiến người ta khó chịu đó.”
“Ôi trời ôi trời, đ.â.m đúng chỗ đau của cậu rồi hả? Chậc chậc chậc, cái con heo nhà cậu ăn mất bó rau tươi non mềm nhà người ta, người ta có thể cho cậu sắc mặt tốt mới là lạ đấy.”
“Im mồm, về nhà của cậu đi!”
“Còn sớm mà, bây giờ chị dâu lại không ở đây, hai chúng ta cùng trò chuyện đi, miễn cho một mình cậu cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.”
“Là cậu cô đơn lạnh lẽo đấy, chỉ với kiểu người độc thân một vạn năm như cậu mà cũng muốn chế nhạo tôi hả, cậu không xứng!”
Tô Chấn Hưng:...
Mắng cả tông ti họ hàng cũng quá đáng lắm rồi đó, anh ấy độc thân thì trách anh ấy được sao, chẳng phải là chỉ chưa gặp được người phù hợp thôi à?
Tô Chấn Hưng ngước mắt lên nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Cố Thịnh, trong lòng anh ấy thầm mắng một câu: Đồ anh em chó, chó tận chân trời!
Ở một bên khác, Cố Quân Thượng nhìn thấy Thẩm Đường vẫn đang bận rộn đến mức ông ấy không có cơ hội mời cô đến hà ăn một bữa cơm tất niên.
Thẩm Đường đang bận rộn rất nhiều việc, bận bịu tới trưa thì tiện tay cầm lấy mấy miếng sủi cảo mà viện trưởng đưa tới để ăn.
Bốn giờ chiếu, Cố Quân Thượng rời khỏi viện nghiên cứu và trở về nhà họ Cố.
Hôm nay là ba mươi tết, Khương Bính Thăng và Thư Nhiên cũng được ông cụ Cố mới tới khu nhà ở để cùng ăn cơm tất niên, bữa cơm tất niên này là do Thư Nhiên, Khương Linh Chi và một cảnh vệ ở bên cạnh ông cụ giúp chuẩn bị.
Đến giờ anh, người nhà họ Cố và giáo sư Khương, Thư Nhiên, cảnh vệ ngồi gần như chật kín bàn, trên bàn được bày biện bữa cơm giao thừa phong phú.
“Nào, mọi người cùng uống với nhau một chén, lấy nước trái cây thay rượu, đừng khách sáo, cứ coi chúng ta là người nhà của nhau, ăn ngon uống ngon, nào nào nào, uống đi.” Ông cụ Cố nâng chén rượu lên cười nói.
“Chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý!”
“Mong mọi điều đều thành sự thật, sức khỏe dồi dào!”
“Được rồi được rồi, chúc mọi người năm mới vui vẻ.”
Khoảng hơn một tiếng đồng hỗ, bữa cơm tất niên này mới kết thúc.
Cảnh vệ lái xe chở Khương Bính Thăng và Thư Nhiên về nhà, lúc đi về là khoảng bảy giờ tối.
Cả nhà ngồi trong phòng khách chuẩn bị xem lễ hội mừng xuân, đúng lúc này, Cố Quân Thượng xách một túi giữ nhiệt đi ra khỏi phòng bếp, trên tay ông còn cầm theo hai hộp cơm rất to.
Cố Quân Thượng đặt đồ lên bàn trà ở cạnh Cố Thịnh, ông ấy nghiêm mặt nói: “Cố Quân Thượng, con lái xe đưa những thứ này tới viện nghiên cứu một chuyến đi.”
Cố Thịnh ngẩng đầu lên nhìn người cha Cố Quân Thượng, anh trầm giọng hỏi: “Đưa cho ai ạ?”
“Con cứ đưa tới cổng, dù sao con cũng có và được đâu, để cha gọi điện cho con bé ra lấy là được rồi.” Cố Quân Thượng nói.
“Vâng, vậy con đi đây.” Cố Thịnh nói xong thì đứng dậy, sau đó xách túi đồ trên bàn trà đi ra ngoài.
Trong phòng khách, ông cụ và Khương Linh Chi đều đang nhìn Cố Quân Thượng.
“Đường Đường đang ở đâu, sao lại không ở nhà, đã gần sang năm mới rồi, nếu ông biết Đường Đường ở Bắc Kinh thì sao không dẫn con bé về nhà để cùng ăn cơm tất niên thế hả? Ông xem ông cũng thật là.” Khương Linh Chi không nghĩ quá nhiều, bà ấy rất có ý kiến với chuyện Cố Quân Thượng biết Thẩm Đường đang ở Bắc Kinh mà không dẫn cô về nhà.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất