Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Thẩm Đường đang ở trong viện nghiên cứu à? Cơm đưa cho con bé đúng không?” Không thể không nói gừng càng già càng cay, ông cụ vừa nhìn đã thấu mọi chuyện, một câu nói trúng.

Khương Linh Chi nghe thấy ông cụ nói vậy thì ngẩn người một lúc, sau đó bà ấy vô thức quay đầu nhìn chằm chằm Cố Quân Thượng và chờ ông nói gì đó.

“Vâng ạ, Thẩm Đường đang ở trong viện nghiên cứu, những chuyện khác thì con không tiện nói nhiều. Nhưng Thẩm Đường bận rộn nhiều việc, không có thời gian an cơm tất niên, vì vậy con mới bảo Cố Thịnh đưa qua cho con bé.” Cố Quân Thượng nói.

“Vừa rồi tôi còn cảm thấy kỳ lạ, vì sao Tiểu Trương lại để mỗi món lại một phần, thì ra là ông bảo Tiểu Trương để lại à? Ông nói xem sao ông làm việc mà cũng không nói thẳng, bây giờ mới nói, thật sự là.”

“Chẳng qua tôi cũng chỉ muốn cho mấy đứa trẻ một bất ngờ thôi mà?” Cố Quân Thượng cười đáp lại một câu, nhưng trong lòng ông ấy lại nghĩ tốt nhất Cố Thịnh mau chóng cưới người ta vào cửa.

Người như Thẩm Đường thật sự rất quý hiếm, đã thông minh lại còn có năng lực, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà trong lòng đồng đội của ông ấy đều có úy nghĩ muốn giới thiệu cháu chắt cho Thẩm Đường rồi kìa.

Đương nhiên, Cố Quân Thượng cũng không phải lại người không vui thì sẽ không nói, bởi vậy trong lúc nói chuyện phiếm với mấy người đồng đội của mình, Cố Quân Thượng đã tạt một chậu nước lạnh không chút khách sáo.

Khụ khụ, bây giờ nhớ lại, khi đồng đội biết được Thẩm Đường là đối tượng của con trai Cố Thịnh của ông ấy, chậc chậc chậc những ánh mắt kia, sắc mặt kia... ha ha ha, nói tóm lại đúng hai chữ, thoải mái!

Ở bên viện nghiên cứu, công việc của Thẩm Đường vừa mới kết thúc, hôm nay có rất nhiều người trong viện nghiên cứu đều không về nhà, những người kia thấy Thẩm Đường dừng làm việc thì đều vội vàng đi tới gọi Thẩm Đường tới nhà ăn ăn cơm tối.

Bây giờ bọn họ mới biết được, viện trường đã cố ý bảo bên nhà ăn nấu một bữa, hơn nữa còn mua rất nhiều đồ ăn ngon.

“Thẩm Đường, đi thôi đi thôi, đến nhà ăn ăn cơm đi.”

“Hôm nay viện trưởng bảo nhà ăn mua rất nhiều món ngon đó, đám người chúng ta nên tụ lại ăn một bữa cơm tất niên thật sôi động đi.”

“Đúng rồi, Thẩm Đường à, cháu thu dọn một chút đi, lát nữa còn có thời gian để ăn cơm.” Viện trưởng cười nói.

Thẩm Đường nghe thấy tất cả mọi người nói vậy, khi cô đang chuẩn bị đi theo mọi người thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Thẩm Đường lập tức lấy điện thoại ra khỏi túi áo.

Vừa kết nối, Thẩm Đường lập tức nghe thấy giọng nói của Cố Quân Thượng.

“Thẩm Đường à, là chú Cố đây, cháu đã ăn cơm chưa? Chú có cử người mang chút đồ ăn sang cho cháu đấy, chú đoán có lẽ bây giờ thằng bé sắp đến rồi, cháu tới cửa lớn lấy đồ đi. Đều là món ăn người nhà làm cố ý để lại cho cháu một phần, cháu đừng từ chối nhé.”

“Vâng ạ, vậy thì cảm ơn chú Cố ạ.” Thẩm Đường ngoan ngoãn đáp lại một câu,

Sau khi nói thêm hai câu, Thẩm Đường cúp máy, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp mọi người đang nhìn mình, Thẩm Đường mỉm cười nói: “Chú Cố cử người đưa đồ ăn cho cháu ạ, còn đang chờ ở ngoài cửa, đợi lát nữa cháu đến nhà ăn cùng ăn với mọi người nhé.”

Nghe thấy là Cố Quân Thượng cử người đưa đồ tới, mọi người đều không nói lời gì, bởi vì bọn họ đã biết đối tượng của Thẩm Đường chính là cậu con trai Cố Thịnh của Cố Quân Thượng rồi.

Tuy bọn họ chưa từng gặp Cố Thịnh, nhưng Cố Quân Thượng lợi hại như thế, vậy con trai của ông ấy chắc chắn cũng không hề đơn giản.

Thẩm Đường dọn dẹp một chút rồi đi ra ngoài cùng một người, sau khi đến cửa thì tách ra, những người khác đi tới nhà ăn, còn Thẩm Đường thì đi về phía cửa chính.

Khi Thẩm Đường tới cửa chính lại không nhìn thấy người, nhưng lại có một chàng trai có ca trực cổng đang tò mò nhìn chằm chằm Thẩm Đường.

Thẩm Đường đợi khoảng bốn năm phút, ánh đèn xe chói mắt chiếu tới, Thẩm Đường vô thức giơ tay che mắt lại, đôi mắt cô hơi nheo lại nhìn chiếc xe dừng ở cách đó không xa.

Cửa xe vừa mở ra, một bóng người thon dài trong bóng tối bước xuống xe, Thẩm Đường buông tay xuống, cô hơi híp mắt nhìn bóng người quen thuộc kia, sau đó ngập ngừng gọi một tiếng.

“Cố Thịnh?”

Còn Cố Thịnh ở bên này vừa xuống xe đã nghe thấy giọng nói mềm mại, động tác xoay người cầm túi giữ nhiệt lập tức trở nên cứng đờ, anh nhanh chóng quay đầu sang nhìn.

“Đường Đường.” Đôi môi mỏng của Cố Thịnh khẽ hé mở, giọng nói trầm thấp vang lên trong bầu không khí yên lặng này càng êm tai hơn.

Khi chắc chắn là Cố Thịnh, Thẩm Đường chạy chậm về phía anh, sau khi tới gần thì lập tức bổ nhào vào n.g.ự.c anh, nũng nịu cọ mặt, sau đó mới ngẩng gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn lên, đôi mắt đẹp đẽ ngập nước lập tức nhìn anh không chớp mắt.

“Sao anh lại tới đây vậy?” Thẩm Đường vừa nói vừa cọ vào n.g.ự.c anh.

Cố Thịnh giơ tay ôm cô, anh cúi đầu nhìn cô gái đang nũng nịu ở trong lòng mình, trong lòng cảm thấy vô cùng mềm mại.

Cằm cọ vào đỉnh đầu cô, Cố Thịnh khàn khàn nói: “Anh nhớ em nên tới đây.”

“Nói điêu, chỉ biết dỗ em thôi, chúng ta mới gặp nhau mấy ngày trước mà.” Thẩm Đường đưa tay đánh nhẹ người đàn ông, trong động tác không giấu nổi chút yêu kiều.

Thẩm Đường cúi đầu, sau đó tiếng nói của người đàn ông lại vang lên bên tai.

“Không lừa em, thật sự nhớ em, trong mơ cũng đều là em.”

“Chú Cố gọi điện đến cũng không nói là anh mang đồ ăn tới, vừa rồi em còn đang định đến nhà ăn với thành viên trong viện nghiên cứu đấy, hôm nay viện trưởng bảo nhà ăn mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn ngon, vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều món ngon đó.” Thẩm Đường ôm lấy vòng eo rắn chắc của Cố Thịnh, cô mềm mại nói.

“À, em đến Bắc Kinh cũng không nói cho anh biết một tiếng, nếu không phải hôm nay thấy em ở đây, anh vẫn không biết là em đến Bắc Kinh rồi đấy.”

“Ôi trời, chẳng qua là em bận thôi mà? Em cho rằng chú Cố sẽ nói cho anh biết đúng rồi, anh có muốn đi vào cùng em không? Đến nhà ăn ăn cơm với em và mọi người được không?” Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn anh hỏi.

“Anh có thể vào không?” Cố Thịnh nói.

“Chắc là vẫn được, anh đợi ở đây một lát, để em đi hỏi thử.”

eyJpdiI6InNTcHRaTGlLMnBIWnp1SU5KTGFxcWc9PSIsInZhbHVlIjoiVVFDSkhWbHZPK1pwYzd3R3JwMXF4ajF2VlNnYWFkWVp1ZTJyYXJZc0Q2ZWs0ZGxxOGJ4bEptWjVRZENnbStOaEV2N0ppMDFRUXZvNUF3VmR3MnRhWjBjXC9pclpMU1l1TlVHZUhiWW9EZW1yajhqNnJFaDVUVEtvMDVUcjEyU21FYnJCT2VpZ3hSdHU2N3pUd1prdXdaUTd6Zk13bDdqRUYxR1hXbjVGS1FTUDc1cklTbldrd2huXC81TnVNM1RlM29EWmZZOHZmamQ4aTBNQitYcXA2NHpnWGV5dkt1RkY1SWZSWnA5ejU3bm9UN3REdjNlTTh3RTk3Y2NuN29zVUVcL3dhQlp2QTVyMzhkb1FqbDdJMFRKTnJTdjk5emNzXC9IUkJ4XC9MQklLTlh1djJ3a2syRmNMNWJjSHVBQjRiM0lNYiIsIm1hYyI6IjFmNmE2MWIxYjQ4YTIyNDk1YTJkNGM0ODI5MjZhMGY0NDYwMzQ2NzM2ZTY1YzdhMWFkOTcxYTk3NDM2MzU5NTUifQ==
eyJpdiI6InU1cVZiMEtvekdJQXZDbkVOcko4QWc9PSIsInZhbHVlIjoiVlZFY0ZDbklDZjRZVDc2bVh3Nit2NE9OTFBGMHZnMEs0eEFSZVFxRm0rVDZOd3FNQ1U0YlNnT2JwSFFHOENNMElGcFpPWXBObmpkVFwvMm9NZnhQNUlLemhpeGFhMHY3VGxPelROK1JxSjBNTjJSKzB2YVVtZlRmdVwvMXN5UHlldGVaOXhlODZjUHNmYUE4d3IrbVJ1Ym9seFM1VHRmMmJRM0dxbUFTMlwvR1plakZ2S2lCeGROMm1XVjZmVzFwSkpuRG5RWnZxMVpTcWZ3MFZ1a3N6KzN1UEl5U3BIdFlXM3pZZU91NVNrWW9oWWNXdGt3OGJxc0ZLUE0xenZvVTFUWmxIcW0rRjh2amdVUlpQUmtsMFd2ZnFleDhCOW04SExVK3BiUXBsbWJJU09rZFVud0Z0Rk55aGlha1wvMGxFa1BCT0paV0IxT052UDBkdkhtTUpiS3dPc3l6alQ1NkRWUk5cL0RmSGhLY3JZbzBtcDN4ZzREeElYdkFnV0JHV2ptSXYiLCJtYWMiOiI3NGI1MjU4ZGJhYWJhMzFjZWE3ZmQwM2ZiMjAxYjA1ZDcyYjRlMzZkMzJjOGZjYTJjM2E0NGJjNDZkYjc5ZTVhIn0=

“Em đã hỏi rồi, anh chỉ cần điền bảng ra vào là có thể vào được rồi.”

Ads
';
Advertisement