Dẫn cô vào phòng bếp, mở vào nước, dòng nước chảy ra từ trong vòi phát ra tiếng ào ào.
Cố Thịnh nắm lấy tay của Thẩm Đường đưa vào, dòng nước lạnh lập tức khiến Thẩm Đường tỉnh táo lại.
Thẩm Đường cụp mắt xuống nhìn người đàn ông đang cẩn thận giúp cô rửa tay, trong lúc đó, bàn tay của anh còn đan vào tay cô, Thẩm Đường lập tức đỏ bừng mặt.
Người đàn ông này lại quyến rũ cô rồi.
Khoé mắt liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của Thẩm Đường, trong lòng Cố Thịnh khẽ cười, sau đó anh nhanh chóng giúp Thẩm Đường rửa tay, sau đó nhẹ nhàng cầm tay cô vẩy nước.
Buông tay Thẩm Đường ra, Cố Thịnh ra khỏi phòng bếp trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó anh cầm một cái khăn đi vào rồi dùng khăn lau khô từng ngón tay trắng nõn của Thẩm Đường.
Sự cẩn thận từng li từng tí này lại khiến trái tim nhỏ nhắn của Thẩm Đường đập thình thịch thình thịch.
Ở một bên khác, sau khi Cố Quân Thượng nhận được một cuộc điện thoại thì lập tức rời nhà đi đến quân đội để họp.
Vẫn là những người trong cuộc họp lần trước, một đám đàn ông mặc quân phục nghiêm túc mở cuộc họp.
Cuộc họp lần này có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là một số người có âm mưu đã bị bắt lại, còn tin xấu là trên đường làm nhiệm vụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã khiến hai con cá lọt lưới chạy thoát.
Hơn nữa, gần đây có một số thế lực đang để mắt tới viện nghiên cứu, nếu bên viện nghiên cứu sơ suất xảy ra chuyện gì đó, vậy Thẩm Đường sẽ có thể bị bại lộ và bị đặt trong tầm mắt của một vài thế lực.
Cuộc họp này kéo dài vài tiếng đồng hồ, sau khi họp xong, lúc Cố Quân Thượng về nhà đã là khi trời vừa rạng sáng.
Khi trở về nhà họ Cố, mọi người trong đều đã nghỉ ngơi, Cố Quân Thượng vừa về đến phòng đã lập tức đánh thức Khương Linh Chi dậy.
“Linh Chi, tôi và bà thương lượng một chuyện đi, ngày mai chúng ta không thể đến tỉnh H nữa rồi.” Cố Quân Thượng nói.
Khương Linh Chi vừa tỉnh dậy đã nghe thấy Cố Quân Thượng nói như vậy, bà ấy vốn đang mơ màng lập tức tỉnh táo hơn, thấy sắc mặt nghiêm túc của Cố Quân Thượng, Khương Linh Chi im lặng trong chốc lát rồi nói: “Không tới được thì không tới thôi, chúng ta không thể đi được thì thôi, ngày mai tôi sẽ bảo Cố Thịnh đi về cùng Thẩm Đường, một mình cô bé Thẩm Đường về sẽ không an toàn.”
“Không cần, tạm thời Thẩm Đường cũng sẽ ở lại đây.” Cố Quân Thượng nói.
Khương Linh Chi muốn nói lại thôi, bà ấy nhìn Cố Quân Thượng một hồi, cuối cùng cũng không hỏi bất cứ điều gì.
Nghề nghiệp của Cố Quân Thượng rất đặc biệt, Khương Linh Chi và ông ấy đã là vợ chồng nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên bà ấy cũng biết có số việc, cho dù mình hỏi thì Cố Quân Thượng vẫn sẽ không nói dù chỉ một chữ.
Cũng bởi vì không thể hỏi nên trái tim Khương Linh Chi vẫn luôn treo lơ lửng bà ấy không quá yên lòng.
Ngày hôm sau, trời sáng, khi Thẩm Đường thức dậy là khoảng tám giờ.
Thẩm Đường vừa thức dậy thì được số năm thông báo tin tức tạm thời cô không thể rời khỏi Bắc Kinh, Thẩm Đường im lặng trong chốc lát, cô không có bất cứ biểu cảm gì, mà chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết chuyện này.
Ở một bên khác, Cố Thịnh cũng nhận được thông tin này, trong lòng Cố Thịnh thoáng cảm thấy bất an, sau đó anh lập tức lái xe tới chỗ Thẩm Đường.
Ngay khi Cố Thịnh tới, Thẩm Đường đang định đi tới viện nghiên cứu một chuyến.
Cố Thịnh biết Thẩm Đường muốn tới viện nghiên cứu, anh không nói nhiều mà chỉ chuẩn bị xe cùng đi với cô.
Lái xe được một lúc, Cố Thịnh cảm nhận được rõ ràng người âm thầm bảo vệ ở đằng sau đã tăng lên.
Đôi mày kiếm của Cố Thịnh nhíu chặt, tăng người bảo vệ, điều này cũng có nghĩa là khả năng gặp nguy hiểm của Thẩm Đường càng cao.
Sau nửa tiếng, Cố Thịnh và Thẩm Đường đã đến viện nghiên cứu.
Hai người đi tới trước cửa phòng làm việc của viện trưởng, Cố Thịnh sải bước đứng cạnh cửa sổ ở trên hành lang, anh không có ý định đi vào cùng Thẩm Đường.
Thẩm Đường nở nụ cười mềm mại với Cố Thịnh, cô lập tức giơ tay lên gõ cửa một cái, sau khi viện trưởng nói “mời vào” thì cô mới đẩy cửa đi vào.
Viện trưởng nhìn thấy Thẩm Đường, hai mắt lập tức trở nên sáng bừng.
Cô chính là người tai tượng lai của quốc gia đó, còn trẻ, tiền đồ xán lạn, không có điểm dừng.
Thường nói có rất ít người được ông trời thưởng cơm, nhưng bây giờ xem ra, Thẩm Đường không chỉ là được ông thưởng cơm.
Mà cô chính là kiểu ông đuổi theo để cho ăn.
Tưởng tượng thử một chút, người cha là ông trời đuổi theo để cho Thẩm Đường ăn cơm, cảnh tượng đó... ha ha!
Không, có lẽ đuổi theo cho ăn vẫn chưa phải là miêu tả chính xác nhất, nói đúng hơn là cô bị ông trời vừa dỗ dành vừa ép buộc cho ăn...
“Nào nào nào, Thẩm Đường ngồi đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Viện trưởng nói xong, ông ấy lập tức chuẩn bị đứng dậy để giúp Thẩm Đường kéo ghế, cô thấy động tác của viện trưởng, Thẩm Đường nào dám để viện trưởng kéo ghế cho mình, cô vội vàng tự kéo ghế ngồi xuống.
“Viện trưởng, hôm nay chú gọi cháu tới là có chuyện gì quan trọng sao?”
“Đúng đúng đúng, chúng ta nói chuyện chính đi, khoảng thời gian trước cháu cải tiến máy theo dõi, hơn nữa hôm nay cháu còn cực khổ giúp đỡ chuyện này như vậy, vừa rồi phía trên gọi điện xuống nói muốn ghi công lớn cho cháu.”
Thẩm Đường nghe được hai từ “công lớn”, trong lòng cảm thấy rất mong chờ, dù sao con đường cô đi của đời trước và đời này hoàn toàn không giống nhau, vì vậy Thẩm Đường rất mong chờ với phần thưởng của bên trên.
Viện trưởng cảm thấy rất xấu hổ chuyện năm mới Thẩm Đường không thể ở cùng người nhà mà lại phải tới Bắc Kinh để giúp đỡ, trong lòng ông ấy thầm nghĩ ngày mai sẽ bảo bên nhà máy cố gắng lấy được giá nhập hàng nội bộ tốt nhất cho Thẩm Đường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất