Cố Thịnh đi đến cửa phòng làm việc của Thẩm Đường, anh giơ tay gõ cửa một cái, sau đó nói vọng qua cánh cửa: “Đường Đường, viện trưởng tới đây, ông ấy nói là tìm em có chuyện.”
“Vâng, cứ để viện trưởng vào đi ạ, cửa không khóa.’ Trong phòng, Thẩm Đường trả lời một câu.
Cố Thịnh nghe thấy Thẩm Đường nói vậy thì cũng nói hai câu với viện trưởng, sau đó xoay người đi vào trong phòng bếp rồi tiếp tục cầm con d.a.o phay chặt xương sườn thành từng khúc.
Viện trưởng nhìn thấy Cố Thịnh cặt xương, cảm xúc trong lòng ông ấy vô cùng phức tạp.
Đẩy cửa đi vào trong phòng làm việc, viện trưởng thấy Thẩm Đường ngồi trước màn hình máy tính, cô đang rất bận, Thẩm Đường nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đến thời gian ngẩng đầu lên nhìn viện trưởng một cái cũng không có.
Viện trưởng cũng không phải là kiểu người khách sáo, ông ấy cất bước tới, kéo một cái ghế ra rồi ngồi bên cạnh Thẩm Đường.
Viện trưởng nhìn màn hình máy tính một hồi lâu, sau đó ông ấy phát hiện hình như mình không hiểu Thẩm Đường đang làm gì, ông ấy cởi kính mắt ra lau, sau đó kiên nhẫn chờ Thẩm Đường làm xong.
Thẩm Đường chú ý tới viện trưởng đang ngồi cạnh mình, cô phân tâm nói: “Viện trưởng, cháu đã liên lạc với bên kia rồi, bên kia nói sẽ nhanh chóng tới gần mục tiêu, nếu không có “chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì có lẽ một lúc nữa sẽ nhắn lại.”
“Được được được, Thẩm Đường à, may mà nhớ có cháu, nếu không có lẽ lần này sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.” Viện trưởng đáp lại.
“Viện trưởng quá khen rồi ạ, cháu chỉ là có thiên phú về mặt này mà thôi, món quà mà ông trời ban tặng thôi ạ.” Thẩm Đường đáp.
Sau một tiếng, điện thoại di động của Thẩm Đường vang lên, sau khi kết nối, Thẩm Đường mới có thể thở phào nhẹ nhõm, sau khi cúp điện thoại, Thảm Đường lại chú ý tới màn hình máy tính.
Sau mười mấy phút, Thẩm Đường tắt máy tính đi, sau đó quay đầu nhìn viện trưởng ở bên cạnh, cô nở nụ cười rồi nói: “Bên kia có tin tức, vấn đề đã được giải quyết rồi ạ.”
“Vậy thì tốt rồi, được rồi, chuyện này được giải quyết rồi thì chú cũng yên lòng.”
“Viện trưởng à, chú muốn đi về ạ?” Thẩm Đường thấy động tác của viện trưởng, cô hỏi.
“Đúng rồi, vấn đề đã được giải quyết, gần đây chú vẫn luôn ở trong viện nghiên cứu, vừa hay bây giờ có thể về nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
“Viện trưởng, nếu chú đã tới đây rồi thì ở lại ăn cơm rồi hẵng về?”
“Không được không được, thanh niên các cháu ở cùng nhau, một ông già như chú ở lại làm kỳ đà cản mũi làm cái gì chứ? Chú về nhà ăn cơm là được rồi, người trẻ tuổi các cháu cố gắng ăn nhiều một chút.” Viện trưởng cười ha ha liếc nhìn Thẩm Đường một cái, sau đó đột nhiên nhớ tới chiếc tạp dề màu hồng mà Cố Thịnh vừa đeo, ông ấy nhịn không được mà nháy mắt với Thẩm Đường rồi trêu chọc: “À thì, tuổi trẻ các cháu đúng là thật biết chơi nhỉ?”
Thẩm Đường ngơ ngác “dạ?” một tiếng, cô không hiểu đang xảy ra chuyện gì nữa, viện trưởng có ý gì vậy?
Thẩm Đường vốn không biết Cố Thịnh làm gì ở bên ngoài, nhưng cô biết chuyện Cố Thịnh tới để nấu cơm tối cho mình, vì vậy lập tức nở nụ cười, còn về phần biết chơi gì đó, Thẩm Đường yên lặng giả vờ không hiểu.
Viện trưởng là ai chứ? Ông ấy đã sống hơn nửa đời người rồi, mắt nhìn người rất tốt đó, ông ấy có thể nhìn thấu người khác, Thẩm Đường rõ ràng là đang giả ngu, viện trưởng tỏ vẻ: Ông ấy vừa nhìn đã biết rồi đó.
Viện trưởng cười cười, ông ấy lại trêu chọc thêm một câu: “Vị kia nhà cháu, rất đảm đang nhỉ?”
“Dạ?” Thẩm Đường xấu hổ, nhưng cô vẫn rất lễ phép nở nụ cười nhẹ rồi phụ hoạ “Vâng ạ, đúng là rất đảm đang, rất đảm đang.”’
“Được rồi được rồi, xong việc rồi thì chú cũng phải về thôi.” Viện trưởng nói xong, ông ấy lập tức đi ra ngoài cửa.
Thẩm Đường đi theo sau lưng viện trưởng cùng ra ngoài, khi hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng, đúng lúc Cố Thịnh cũng bưng một bát canh từ trong phòng bếp ra.
Nhìn thấy Cố Thịnh đeo tạp dề màu hồng, Thẩm Đường quả thực là sợ đến ngây người.
Cái này cái này cái này... đau mắt quá!
Nhất là khi Thẩm Đường nhận ra ánh mắt của viện trưởng có ý tứ gì đó rất riêng, Thẩm Đường giơ tay che mắt lại, cô đang cảm thấy rất xấu hổ.
Bọn họ thật sự không chơi phòng bếp gì đó, play gì đó đâu, hai người họ là người trong sáng, thành thật lắm đó.
Vẫn là Cố Thịnh chủ động đánh vỡ bầu không khí im lặng này, anh nhìn viện trưởng rồi khách sáo hỏi: “Viện trưởng muốn về ạ?”
Ngoài mặt thì khách sáo, nhưng trên thực tế, trong lòng Cố Thịnh còn đáng b.ắ.n pháo hoa đó, anh thầm nghĩ: A a a, cuối cùng viện trưởng bóng đèn cũng đi rồi!
“Ừm, xong việc rồi, đang định đi.”
Khóe miệng Cố Thịnh cong lên, trong lòng anh thầm vui mừng, nhưng sắc mặt vẫn rất vô cảm, anh lại tiếp tục nói lời khách sáo: “Nếu không viện trưởng cứ ở lại ăn cơm đi ạ?”
“À, cháu thật sự muốn chú ở lại à?” Viện trưởng nhìn chằm chằm Cố Thịnh, trong mắt ông ấy lộ rõ vẻ hóng chuyện.
Cố Thịnh: Không muốn lắm, cảm ơn!
Cố Thịnh: Tạm biệt không tiễn, cảm ơn!
“Cháu vẫn còn món ăn chưa làm xong, nếu viện trưởng muốn ở lại ăn cơm thì có lẽ phải chờ một lúc nữa.” Vì vậy mau đi về nhà đi, ăn cơm trong nhà mình không phải sẽ tốt hơn sao? Ở đây làm bóng đèn làm gì hả?
“Được rồi được rồi, chú vẫn không nên ở đây ăn cơm.” Viện trưởng hóng chuyện xong rồi, ông ấy cất bước đi ra mở cửa rồi rời khỏi đây.
Sau khi viện trưởng rời đi, Thẩm Đường lập tức không nhịn được, cô bước một bước dài lao tới bên cạnh Cố Thịnh, hai tay duỗi ra ôm lấy eo anh, bàn tay vươn tới cởi thút thắt tạp dề trên người Cố Thịnh ra.
“A a a, Cố Thịnh kia, anh không cần mặt mũi nửa hả? Vừa rồi anh mặc cái này để nói chuyện với viện trưởng đó, mau cởi cái này xuống đi, ai bảo anh đeo cái tạp dề này hả? Cái này không phù hợp với anh đâu đó!”
Hình tượng anh chàng quân nhân đẹp trai quyến rũ nhà cô tan vỡ rồi, cơ bụng tám múi cùng với mùi hương nam tính ngập tràn lại mặc cái tạp dề màu hồng có thỏ con này, thật sự là một lời khó nói hết mà.
Được rồi, Thẩm Đường thừa nhận gương mặt kia của Cố Thịnh kết hợp với tạp dề thỏ con này vẫn ổn, nhưng mà... anh mặc quân phục càng hợp hơn.
“Đã làm xong hết rồi, em rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm đi.” Cố Thịnh nói xong thì nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Đường, anh kéo người đi vào phòng bếp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất