Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Không thể!” Cố Thịnh c.h.é.m đinh chặt sắt đáp lại đúng hai chữ.

“Sao mà không thể chứ, nào nào nào, Cố Thịnh à, con nói xem con có tư cách gì để kết luận rằng Thẩm Đường sẽ không thế hả? Con nói cho mẹ biết con có gì để khiến Thẩm Đường toàn tâm toàn ý với con đây?” Khương Linh Chi đánh giá con trai từ trên xuống dưới một lần, sau đó tiếp tục nói: “Cả người con cũng chỉ có mỗi cái danh đẹp trai, đợi sau khi con quay lại quân đội thì sẽ không còn thời gian để ở cùng bạn gái nữa, con còn là kiểu người khô khan không biết lãng mạn là gì, mồm mép cũng không lưu loát, nào, con nói xem rốt cuộc con có cái gì để con gái nhà người ta không phải con thì không cưới đây?”

Cố Quân Thượng ngồi bên cạnh cũng bắt bẻ nhìn thoáng qua Cố Thịnh, trong lòng ông ấy bắt đầu lo lắng Cố Thịnh sẽ không giữ được Thẩm Đường, nếu Thẩm Đường thật sự là một cô bé bình thường ở nông thôn thì có lẽ còn có thể giữ người ta lại, nhưng với thân phận bây giờ của Thẩm Đường, nếu cô thật sự muốn chia tay với Cố Thịnh, sau đó lại tìm một người khác là chuyện dễ như trở bàn tay?

Không được không được, một cô con dâu tốt như vậy, ông ấy không thể để cho người ta chạy mất được.

Vì vậy, chuyện đính hôn phải nhanh chóng được thực hiện, không chỉ đính hôn, thậm chí Cố Quân Thượng còn bắt đầu suy nghĩ đến chuyện kết hôn.

Cố Thịnh bị mẹ mình nói như vậy, lòng tự tin của anh lập tức bị đánh trở về con số không.

Chẳng lẽ một chàng trai như anh lại không có bất cứ ưu điểm gì sao?

Nhưng mà nghĩ lại thì thấy mẹ nói quả không sai.

“Mẹ, con đi gọi điện thương lượng với Đường Đường chuyện đặt vé xe lửa trước cho sáng ngày mai.” Cố Thịnh chững chạc nói một câu, sau đó anh lập tức đứng dậy đi gọi điện thoại.

Khương Linh Chi nhìn điện thoại trong tay Cố Thịnh, trong mắt bà ấy lóe lên ý cười.

Cố Thịnh gọi điện, Thẩm Đường ở đầu dây bên kia nghe thấy chuyện đặt vé trước thì cũng không có ý kiến gì, nhưng cô lại hỏi về chuyện đặt vé, dù sao bây giờ đang trong những ngày Tết, chắc chắn sẽ không có vé xe lửa.

“Đừng lo, chuyện này cứ giao cho anh là được, em cần mang theo thứ gì thì cứ soạn sẵn đi, buổi chiều anh qua đó tìm em, rồi nấu cơm tối cho em luôn.”

“Được, em muốn ăn sườn heo kho, chân giò hôm và thịt nhồi đậu phụ.” Thẩm Đường mỉm cười đọc tên món ăn qua điện thoại.

“Được, lát nữa anh qua đó với em rồi chúng ta cùng đi mua thức ăn.” Cố Thịnh đáp lại.

“Vâng.”

“Vậy anh cúp máy nhé.”

“Được.”

Nghe tiếng báo cúp máy trong điện thoại, Cố Thịnh cảm thấy đau lòng.

Cô bạn gái của anh nói cúp máy cũng dứt khoát quá rồi đó, chẳng lẽ cô không có chút không nỡ nào hả?

Cố Thịnh tỏ vẻ: Ấm ức jpg...

Ở bên khác, Thẩm Đường đang rất bận rộn, trưa nay viện trưởng viện nghiên cứu có gọi điện tới đây nói rằng máy theo dõi đã được sử dụng, nhưng trên đường lại xảy ra một vài vấn đề nhỏ, máy theo dõi đột nhiên bị mất tín hiệu, vừa rồi Thẩm Đường nói chuyện điện thoại với Cố Thịnh, lúc này cô đang phải một đầu làm hai việc.

Ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu vào gương mặt của Thẩm Đường, mà bây giờ Thẩm Đường đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, trong mắt tràn đầy sự tập trung.

Viện nghiên cứu.

Viện trưởng cũng đang rất đau đầu, ông ấy ngồi trong phòng làm việc liên tục cái đầu không có vài cọng tóc của mình.

Viện trưởng biết nhiệm vụ lần này, nếu bên Thẩm Đường không thể nhanh chóng giải quyết vấn đề này, vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

Ba giờ chiều, điện thoại trong phòng làm việc của viện trưởng vang lên.

“Alo, tra được rồi hả, đối phương chặn tín hiệu sao? Được được được, chú lập tức đi tới chỗ cháu ngay, cháu ghi lại số điện thoại này, lát nữa cháu gọi điện lên hệ với bên kia trước tiên, chú lập tức qua đó tìm cháu.”

Viện trưởng cúp máy rồi vội vàng cầm áo khoác chạy ra khỏi văn phòng.

...

Trong nhà của Thẩm Đường, cô vẫn ở trong phòng không ra ngoài, lúc này Cố Thịnh đã mua nguyên liệu nấu ăn về tới nhà của Thẩm Đường, trước đó anh tới thì thấy Thẩm Đường đang bận nên quyết định không làm phiền cô.

Đi vào trong bếp, Cố Thịnh đặt nguyên liệu nấu ăn lên trên thớt, sau đó giơ tay lấy tạp dề đeo vào người.

Màu hồng hình con thỏ, rất đáng yêu.

Cố Thịnh mặc chiếc tạp dề màu hồng có thỏ con mà Thẩm Đường mua, anh cầm con d.a.o phay bắt đầu chặt xương sườn.

“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.

Cố Thịnh nhìn thoáng qua cánh cửa, anh đặt con d.a.o phay xuống rồi quay đi ra mở cửa.

Vừa mở cửa ra, viện trưởng cho rằng người mở cửa là Thẩm Đường nên còn chưa nhìn thấy người đã mở miệng nói.

“Thẩm Đường à, cháu đã liên lạc với bên kia chưa, tình huống như thế nào...?”

Chữ cuối cùng nghẹn lại trong cổ viện trưởng.

Cố Thịnh bình tĩnh nhìn viện trưởng ở ngoài cửa, đôi mày kiếm cau lại.

Trong đầu Cố Thịnh lập tức hiện lên suy nghĩ đầu tiên: Bóng đèn?

Viện - bóng đèn - trưởng mở to mắt dáng vẻ kỳ lạ của Cố Thịnh ở trước mặt, khoé miệng ông ấy không khống chế được mà hơi giật giật một chút.

Cái này, cái này, hình tượng này có hơi kinh dị đó.

Sao bạn có thể tưởng tượng hình ảnh một chàng trai cao một mét chín đeo cái tạp dề màu hồng phấn có hình thỏ con được chứ?

Lần trước còn là chàng thanh niên mặc quân phục phẳng phiu, bây giờ...

Viện trưởng: Ôi trời ơi, mắt của tôi!!!

Mù rồi...

“Khụ khụ, à thì, chú đến tìm Thẩm Đường có chút việc thôi.” Viện trưởng chần chừ liếc nhìn vào trong nhà, nhưng sau khi thấy không có bóng dáng của Thẩm Đường ở trong đó, viện trưởng lại cảm thấy ấm ức nhìn Cố Thịnh thêm lần nữa.

Ôi trời ơi, lại mù rồi lại mù rồi, đôi mắt của ông ấy.

Không được, tốt hơn hết là đừng để bản thân phải chịu ấm ức.

Sau đó Cố Thịnh nhận thấy khi nói chuyện, viện trưởng không hề nhìn mình dù chỉ một cái, nhưng Cố Thịnh lại không nghĩ tới các phương diện khác, mà anh chỉ cảm thấy viện trưởng có hơi kỳ lạ.

“Em ấy đang ở trong phòng làm việc, để cháu giúp chú gọi em ấy nhé?” Cố Thịnh nói xong thì quay người lại đi tới phòng làm việc.

Viện trưởng thấy Cố Thịnh đã quay người sang chỗ khác, khoé mắt ông ấy lại không thể khống chế mà giật giật thêm vài cái.

eyJpdiI6IitXOHpaTTFGV3BORlk0d0V6NGdhdUE9PSIsInZhbHVlIjoibW9pV3JRcStcL2xCblNwbnpsUk5XeThcL1lYUXhqY3kzUHU2NFlvK0tlVkoxaGFWY3hiZ2wwaVljRHRRczExeHJ3NSt4eVVtSU9pbHNPazVQbVliZFNXUnVBdzVHMkp0bU9BQlRSUUxNVjhnN3lmczZYNHZuU3dpVTdjSlFaMzQwK1lUT3A5XC9kRUN2WVNVaTBkekVSWWxpaW9kdFRjSnZkTnltdzBGTnlmNFBKUnczbHVqZzlsZDIyTTBsdnRpMEorSnZOUE1oUVp6UVF3enI3bHZNZ3M2YXZoS0F3VDZcL2R3ZTZvT2pJbjV1Q3ZnN3ZXYUZXRlBhSVBMeW5PcmpxUGprOVFtMnptUllCTVljTEhIV0pscUw3NTFNREdQRDZuTnZNNnQyRFlycGNtN0NZZzZXeFRsVWphdEpGSkxDR0RQYVJsTm9FbU9Ma0F0dlRGNUYyaW9WeWUrdlpMYW91VlcxZEVHaE5ieUdjWVZ3SVJvUlhCeDBtdVNjVnB0ZmlydVdhR0YxMTFEMjNqVDFkUCtJQ1Nlb2x1KzhSeE0xWU1UQyswaE81Q2VXNmRzVWJuVE8zVkQzd0l6UGJYMThPTnQiLCJtYWMiOiJhMjUzYzk5ODI2MThhNzQzZDg0ZmRhOGIwMjc0YTM4YjBiMzQ1NDU2MWViMmNjYTgyNGY2ZDU2Yjg5MWNhYmQxIn0=
eyJpdiI6IlhhNzl1MUFVRjBacWdFSWN3T2V1Nnc9PSIsInZhbHVlIjoiQ1hDQkxnVUs0eFRocTIxTzV1NHRjQktyOU13RG5ieTA5V3RpR1dvb1pvMEozSDNTcFZiR2hRNlFBSmhCR3ZPRTlrbGU4bkpBWXNBWGlrZG5yQ1IyVFgraThCVzJUdHgyRUh4Tnl5SDRcLzNkUmp5eXBiWjI2Q1VLdXYreThEeXVJaURPMDR5OEExd1Q0ejd0S2IzV1lFRlRqRFAxbWFJYURuMnkwRjZicFRRNWtVdVQ2TjNzSzJ4NHN3N1VTeGdUWExOUFd2TWRpMDVPZkQzeUJMakxXenZSSWtuNklLTTdvUkVyc3hNMnRvanRnNG1VeDJIdWhnNExyOTBsbzFoY3BXWXVhR0tBcGtQOUtySnhjTmkwd2VxRHhcL3E3Z2FQQURueXFOZExmOHl2emdRRlRpQUJXQXFQNmRKT2YzZ0JuZiIsIm1hYyI6IjM5NWRmYjMyZjRjY2E5ODFiMWZlNzgwOTkzODBlNDY2YjRlNWMyZWQxNzI0Yjg4MGNkZjAzZDczZjAxYTc0MTMifQ==

Lần đầu tiên viện trưởng nhìn thấy một người chủ có thể làm nổi bật lên sự yếu ớt bất lực đầy đáng thương của tạp dề.

Ads
';
Advertisement