Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Cô vốn rất sợ đau, lần này được xem như là lật thuyền trong mương, ai có thể ngờ được rằng một nhân vật nhỏ bé như cô lại có thể khiến người ta trăm phương ngàn kế gây ra náo loạn lớn như vậy chứ, quả thực là muốn cái mạng nhỏ của cô mà.

Có bao nhiêu hận thù oán hận vậy chứ, thế giới này tốt đẹp như vậy, có chuyện gì thì có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau mà, làm ầm ĩ như vậy thật sự không tốt mà!

Càng quan trọng hơn đó là, lần này Thẩm Đường cảm thấy rất tức giận.

Với bộ dạng nằm sấp trên giường bệnh này, Thẩm Đường không cần soi gương vẫn có thể biết bây giờ mình chẳng khác gì một con rùa đen cả, chính là kiểu không thể nhúc nhích được.

“Đường Đường, uống nước đi, để dì cho cháu uống.” Khương Linh Chi cẩn thận từ li từ tí đưa cốc đến bên miệng Thẩm Đường, sau đó bà ấy lại lúng túng phát hiện hình như Thẩm Đường đang nằm sấp sẽ không thể dễ dàng uống nước được.

Thẩm Đường nhận ra bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ, cô lập tức mở miệng giải vây: “Dì à, lát nữa cháu uống nước cũng được, à thì, chuyện cháu bị thương đừng nói cho Cố Thịnh biết, tránh cho anh ấy lo lắng, vết thương của cháu cũng không nặng lắm, có lẽ mấy ngày nữa khỏe lên là sẽ được xuất viện thôi.”

“Vậy thì sao được, việc này không giấu Cố Thịnh được.” Khương Linh Chi lập tức phản đối.

Cố Thịnh có quyền được biết chuyện Thẩm Đường bị thương, nếu thật sự giấu đi, nhỡ sau này Cố Thịnh trở về thì nên giải thích thế nào đây?

Sau đó cho dù Thẩm Đường có nói gì đi chăng nữa thì Khương Linh Chi vẫn không đồng ý với chuyện này.

Thẩm Đường không có người thân ở đây, vì vậy Khương Linh Chi lập tức xung phong nhận việc ở lại bệnh viện chăm sóc Thẩm Đường, Cố Quân Thượng đợi một hồi thấy cô không sao nữa thì cũng rời đi.

Sau đó, trong phòng bệnh lần lượt xuất hiện cảnh tượng như này.

Thấy Thẩm Đường khẽ cửa động, Khương Linh Chi lập tức chạy tới.

“Đường Đường à, cháu muốn làm gì thế?”

Thẩm Đường: “Uống nước.”

“À, đừng cử động đừng cử động, để dì đi rót cho cháu, cháu cẩn thận đừng để đụng phải vết thương.”

Sau đó Thẩm Đường đứng dậy, cô còn chưa kịp đi giày thì Khương Linh Chi đã chạy tới.

“Đường Đường, cháu đừng cử động, cháu muốn làm gì thì cứ nói, cứ để dì làm là được rồi.”

Thẩm Đường cảm thấy rất bất lực, cô thật sự không quen với việc được người khác chăm sóc như vậy.

Hơn nữa Thẩm Đường muốn đi vệ sinh, chuyện này tự bản thân cô làm mới được mà.

“Dì à, cháu tới phòng vệ sinh.”

“vậy để dì đỡ cháu.”

“Không không không, không cần đâu dì, tự cháu đi được ạ.”

Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Thẩm Đường, Khương Linh Chi cũng biết cô cảm thấy không được tự nhiên, vì vậy cũng bỏ qua đề tài này.

Buổi chiều, người đến phòng bệnh thăm Thẩm Đường nhiều không dứt, đầu tiên là những người của viện nghiên cứu khoa học, tiếp theo là giáo sư Khương và Thư Nhiên. Sau đó là những sĩ quan lần trước đi cùng Cố Quân Thượng tới thăm Thẩm Đường.

Hơn nữa lần này Thẩm Đường xảy ra chuyện khiến bên trên rất để ý, bắt đầu điều tra từ các hộ gia đình gần nơi ở của Thẩm Đường, từng người trong đó đều bị điều tra rõ ràng.

Nơi ở của Thẩm Đường được canh trừng mà còn xảy ra chuyện lớn như vậy, đây chẳng khác nào khiêu khích trắng trợn cả, dám gây náo loạn như thế ở Bắc Kinh, đó chẳng phải là kiếm chuyện dưới mí mắt của bọn họ sao.

Nếu chuyện này không được điều tra rõ ràng thì sao có thể yên tâm được chứ?

Khương Linh Chi ở lại bệnh viện chăm sóc Thẩm Đường hơn nửa ngày, sau đó thậm chí bà ấy còn muốn ở lại bệnh viện để trông tối, sau khi được Thẳm Đường dỗ dành một lúc lâu thì Khương Linh Chi mới bị thuyết phục rồi đi thuê một y tá điều dưỡng tới để chăm sóc.

Khoảng hơn chín giờ đêm, lúc này Khương Linh Chi mới rời khỏi bệnh viện, vừa về nhà, bà ấy đã lập tức gọi điện đến bên Cố Thịnh, nhưng thật không khéo đó là bây giờ Cố Thịnh đang đi làm nhiệm vụ, không ở trong quân đội.

Cuối cùng Khương Linh Chi không thể nói chuyện Thẩm Đường bị thương cho Cố Thịnh biết.

Trong bệnh viện, phòng bệnh của Thẩm Đường được kê thêm một cái giường, tối nay điều dưỡng sẽ ở lại trong phòng bệnh của cô để có thể luôn chú ý tới tình hình sức khỏe của Thẩm Đường.

Khoảng mười một giờ đêm, Thẩm Đường mơ màng cảm thấy có người sờ trán mình, sau đó nghe được một đống tiếng ồn.

Bây giờ ở trong phòng bệnh, hai bác sĩ có ca trực đều bị gọi đến phòng bệnh của Thẩm Đường, mấy người số năm thì canh gác ở ngoài cửa với vẻ mặt cảnh giác.

Bác sĩ tiến hành một loạt kiểm tra cho Thẩm Đường, sau đó bắt đầu truyền nước cho cô, Thẩm Đường bị phát sốt bởi vì vết thương, hiện tại đang là ba mươi tám độ chín, bởi vì có người từng cố ý dặn dò nên bệnh viện quan tâm Thẩm Đường hơn vài phần.

Vật lộn suốt cả đêm, mãi đến bốn giờ sáng, cơn sốt của Thẩm Đường mới dần giảm bớt.

Điều dưỡng thấy cô đã hết sốt, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau, Thẩm Đường lại bị sốt, cứ vậy kéo dài hai ngày, mãi đến ngày thứ ba mới không bị sốt nữa.

Trong hai ngày này, viện trưởng viện nghiên cứu đến thăm Thẩm Đường hai lần trong cùng một ngày, ông ấy chỉ sợ nhỡ đâu đầu óc của Thẩm Đường bị vấn đề gì đó.

Ngày thứ tư, tình trạng cơ bản của Thẩm Đường đã ổn định lại, đúng lúc Thẩm Đường đã không thể ngồi yên được nữa.

Thẩm Đường bắt đầu quan tâm đến nhà cửa của mình, còn có những thứ ở trong phòng của cô, những quyển sách đó và một vài bán thành phẩm mà cô đang nghiên cứu, nếu bị hủy mất thì thật đáng tiếc.

Cũng may số năm đã nói cho cô biết nhà cửa không bị thiệt hại gì, bởi vì lúc đó vụ nổ xảy ra ở cửa nhà của Thẩm Đường, nói cách khác người muốn mạng của cô biết được hành tung của Thẩm Đường, thậm chí còn có thể đoán được chính xác thời gian Thẩm Đường về nhà nên mới có thể thiết kế một cách chuẩn xác như vậy, chắc chắn đối phương đã phải lên kế hoạch một khoảng thời gian dài và có chuẩn bị mà đến.

Ngẫm lại, bình thường mấy người số năm chỉ canh giữ ở gần Thẩm Đường, người có thể mở cửa đi vào nhà chỉ có mỗi Thẩm Đường, nếu không phải ngày đó cô đột nhiên nhận ra có điều gì đó khác thường thì có lẽ bây giờ cô đã không còn sống nữa, đúng chứ?

eyJpdiI6IlQrY0FaU2pPOW80eGFkbTJTeTBxcVE9PSIsInZhbHVlIjoiZDF1VkNWMUlZaVBVQVwvOXhURTBZWDV4SFdXWEV0OUIxWko1WFY1anhjeXFCXC9xXC9JQlV4ZWkxejNqa0RrYVZQekJGRHdLZzFYUjBQdDNlaFp5YzRvcE01Um40N1dUXC83a21Sdis4VUVQcUhTM2V2dTZCQlZaS2RpNHlFcU5IeDV4S2pkOFFkWTh1ZGV5MGhhVWdoSDhzUCtEU2RkVWZnSWJrbmc2NjVnMmNEZFk2akRoV0NidVB0eXNXanZjWldVaHp4XC82blwvbWFjb2xLSERjZGVXWlVsSFZsbUQxS2o1RnFZQ3N1XC8yckp2cnBOcU90ZVwvcmdwN1d4a2g0ZEVhSTlOS3kyRWtFblBaUzI4NzQyeHhWTlwvdFwvR2NRazhhVWRmYzdSUlpqQ0FBQW9oalBZWGcwenhhVjdKNlFtOXUzd1N0SG8wMHE5c0ZMb0s4NlBIWXl4VlNEOGxhRmJHTURBYXNobktoN0RtNmFsXC9jb0VGTXJJbElScWQ2bkpxM3lBVzlNRGkrWGxVQUZxaVFGR0podmd6VVwvK25pS2poTnYyNU9YOW9NVENFRlFZR1c1Q3dYS1RTaTllWDM2Uk1LdmRWT3dyWm5MczZWQXo3M3BJdUpLelpPak96M1IzcU5CcERFMmpZTW9YNzl0T2Y0cTZcL2FSZzRKRWdIXC8wd3lXc3Bvb2UyYjVGcTA1d1FhYjUwWVwvdmNwSHlxanI3S1ZwMVwvbGFlaGVLaURFZHBYS0JRZDJ0QkVOell0c3M5Y0xEQkI3N3R6enU2S3k4YnpLUFBNVHVFZ29RXC9uXC82NUVjXC9mUHlJOGt2WEtTMFhoWGFoelcrMCtXYVd5a1dNR0NxQ3BGbmpsR3poVFdVNGJ0bCtRXC91M2M5eEdvMnhGU0dxTCtOeklicU5mWnBZaEE0NkpweEZaWWtnY001WUVtQmZcL3NHK2t6UGJTcENTK2R4UDFBT01FR1FpN0ZoSnZrbUVFWHJUOTB2Q3RveEo2cXB5SHNHYkF6enVTWkFBcjdwRWZSTytvMVBlOXVVZUFpMlFYc2ppM3VBZGdSVFAyMnpJZ1dNRnFIZ3ViUk9zY1h5T0daZ0NwaGUzN04zZVZrNlwvUGZcLzN0NVVtZjg1UXlQamsxVUVpdktmbDV1aWRhZjFlQVp6M2p2cXN0Tm1HaXVNNSs1RjhNSjdSSWhtdHUzc2NKSVBVSG5OeXBwd3pQeWNmRW9UOEd1cWNwaTBBdUdOTWFuMmFTNE40M1wvMEZpM1l2S0wxdWJhTXQrVlNsQ3dqN3p0NmhWTEtzdU9Ka0srVFFEQlwvY2t2Qk5CV3FHclk4d25wUGwydUh6VE5sM3RsbVU9IiwibWFjIjoiOGQyN2JiN2U4MzdkYjg4NDIzOTNkYzMxN2RmODVhOGQ5YjY5YWI5N2IxYWM2YzMzMGU0ZWU1NjI2Y2NmZmM1NCJ9
eyJpdiI6IitVdHBxaEs4RzkxeWs4ZHVDbGNnSnc9PSIsInZhbHVlIjoiZUNlY2JRMEdVa2lpQ2MyNUNUK1grZXo0c2RPblg5ODV6RHJJZXB5XC9aNURKY2hlTUVHTlZqbzhsdXFIUExZSzVpaGFOekUxcjl3MWtDZzFlbk5mbFVJUG4rSDZqbmZQNitPNmJQSlQxVEpPd2UreXZBOExFXC9SWU5QNFdRdHpcL25ZSlFcL1wvRkd5aGxYYTVEXC85ZVwvRUI5UVExc0lwYWNnMlpoa092K3p2ano1dm9tbGVXQW1odTczRFYyZW9CQjE1dUZJMGM1ZnZnbDFJSkpmRUR2a1NwellSNGVQM2w5anJcL0h3QkVTa09HTmZzNllDQlNrQm1cL1VSNTlmRTExQWI1RzFtalZLK1JOZVdpdkcwaDZiZFwvQms1UUY0WUhoS1Uxbk1seGRJdmM2WXdtVkEzakNaNkIxMmhRY3lSU3h1UXRYblMyK0pSSERlRW9vdVJ5RHgydzZUclBibjVxMnpZQnRaMENpckVMczZmajA3aFpzcWEyUEhWaGgyQXNoSXNRaGk1UEptVmo3bVVTXC9QcUNwSlcyK1NFYmJvWk1LSmFJRjlhYWhUMzh4eXhNTkNLY1RDbFgxSVZtQUF6QXBLREZLSFk0SDV4TkVIbHVkOWdsZktKXC9vXC9lNzZmRU4wWUIyN1ZueHhQdkcrMUhJPSIsIm1hYyI6Ijc4MTU2M2ZmMmJlZWYyMzgwMjEzMGZlODkzZmY2M2E5YzgwYzMwZGNlMWY5OWVlMWE2ZDhlZTVkZjBjZTJlOWUifQ==

Đúng vậy, là căn nhà mới này, dưới danh nghĩa của Thẩm Đường.

Ads
';
Advertisement