Sau ngày Thẩm Đường xuất viện, Thẩm Quang Minh, Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình đã đi tới Bắc Kinh.
Vì để người nhà không phát hiện chuyện cô bị thương nên Thẩm Đường đã tự đi tới nhà ga đón người.
Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình đi đằng trước, hai người vừa xuống xe lửa đã lập tức nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Thẩm Đường, sau khi nhìn thấy con gái Thẩm Đường ở trong đám người, đôi vợ chồng nôn nóng bảo Thẩm Quang Minh ở đằng sau mua chóng đi tới bên cạnh Thẩm Đường.
Hôm nay, người đi đón với Thẩm Đường còn có Khương Linh Chi và Cố Quân Thượng, hai người họ nghe nói cha mẹ và anh trai của Thẩm Đường sẽ tới Bắc Kinh nên cùng đi đón người với cô.
Hai bên gặp mặt, sau đó ăn một bữa cơm, rất tốt.
Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình vừa tới gần đã lập tức nhìn thấy ở đằng sau Thẩm Đường có một đôi nam nữ trung niên, đôi mắt của Ngô Thúy Bình rất tinh tường, bà vừa nhìn đã nhận thấy Cố Quân Thượng giống với Cố Thịnh từng gặp vài phần, vì vậy trong lòng cũng mơ hồ đoán được thân phận của đối phương.
Quả nhìn, khi Ngô Thúy Bình vừa đi tới trước mặt con gái thì Khương Linh Chi đã bắt đầu tự giới thiệu mình, thuận tiện còn giới thiệu một chút về Cố Quân Thượng đứng bên cạnh mình.
“Ôi, tôi đã muốn gặp chị từ lâu rồi, lần trước vốn định tới tỉnh H để thăm nhà, ai ngờ không khéo đứa nhỏ Thẩm Đường này lại bận quá, đúng lúc lần này cả nhà đến đây, chúng ta cùng trò chuyện đi.” Khương Linh Chi nhiệt tình giữ chặt lấy tay của Ngô Thúy Bình, thái độ kia quả thực rất thân thiết.
“Ôi trời, đây chắc là anh trai của Đường Đường đúng không, đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết là người thật thả, vẻ ngoài cũng giống Thẩm Đường vài phần.” Khương Linh Chi vừa nhìn Thẩm Quang Minh vừa cười khen.
Còn Cố Quân Thượng cũng đã bắt tay nói chuyện với Thẩm Quang Minh, trái ngược với Thẩm Quang Minh đang cười ngây ngô lôi kéo Thẩm Đường nói chuyện với mình.
Khương Linh Chi và Cố Quân Thượng vì để Cố Thịnh có thể thành công cưới Thẩm Đường vào cửa có thể nói là rất liều mạng, hai người đối xử với đôi vợ chồng Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình muốn có bao nhiêu nhiệt tình thì sẽ có bấy nhiêu nhiệt tình.
Chẳng qua bao lâu, hai bên đã lộ ra vẻ mặt hận gặp nhau quá muộn.
Mấy phụ huynh đi ở đằng trước, Thẩm Đường và Thẩm Quang Minh đi đằng sau.
Nhìn các phụ huynh ở phía trước thân thiện nhiệt tình nói chuyện như vậy khiến Thẩm Quang Minh phải mở to mắt để nhìn.
Người nhà này của Cố Thịnh trông rất dễ gần đó, nhiệt tình như vậy, thật sự không có một chút kiêu ngạo nào.
Cũng may trên đường đi, Thẩm Quang Minh đã nghe cha mẹ thì thẩm suốt chặng đường, sau khi đến Bắc Kinh gặp được người nhà Cố Thịnh thì nên làm thế nào, lải nhải cả một đường cuối cùng chung quy cũng chỉ là lo lắng người nhà Cố Thịnh không dễ gần.
Ai ngờ tình huống lại như vậy, quá thuận lợi rồi thì phải?
Sau khi đón được người, Khương Linh Chi còn sắp xếp xe chở mấy người Thẩm Đường về nhà của cô.
Tài xế dừng xe trước nơi ở của Thẩm Đường, khi nhìn thấy ở trước cổng còn có cả trạm gác và nhân viên thay phiên trực, Thẩm Đại Chí, Ngô Thúy Bình và Thẩm Quang Minh đều phải mở to mắt để nhìn.
Cái này, cái này... rốt cuộc Thẩm Đường lên đại học đã làm cái gì vậy?
Sau khi Cố Quân Thượng và Khương Linh Chi tiễn người tới nơi còn lên tầng ngồi một hồi lâu rồi mới rời đi, trước khi đi còn không quên bảo ngày mai sẽ mời bọn họ một bữa cơm rau dưa.
Đôi vợ chồng Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình thấy Cố Quân Thượng và Khương Linh Chi nhiệt tình như vậy thì đều cảm thấy rất hoảng hốt.
Sau khi người nhà họ Cố rời đi, cuối cùng Ngô Thúy Bình cũng có thời gian nghe ngóng với cô con gái đã lâu không gặp.
Ngô Thúy Bình trông thấy Thẩm Đường gầy đi, bây giờ đang rất gầy khiến bà cảm thấy rất đau lòng, vì vậy lập tức nhắc nhở: “Đường Đường, sau con gầy quá vậy, có phải gần đây bận rộn nên không có thời gian ăn cơm đúng không, con xem con cũng thật là, bận đến mấy thì cũng phải ăn ngon ngủ ngon chứ, con nhìn con đi, chẳng có tí thịt nào, đi ra ngoài chắc sẽ không bị gió thổi bay đấy chứ?”
“Ha ha!” Thẩm Đường bị cái ví von này của mẹ chọc cười, cô mềm mại đi qua ôm lấy cánh tay mẹ mình rồi làm nũng: “Mẹ à, mẹ đừng đùa nữa, chẳng qua con chỉ gầy đi một chút thôi sao, nào có khoa trương đến mức bị gió thôi bay đâu.”
Trước đó vật lộn ở bệnh viện mấy ngày, không gầy mới là lạ.
Nhưng Thẩm Đường không định nói chuyện này ra, tránh cho cha mẹ tuổi đã cao mà còn phải lo lắng cho cô.
“Đừng làm nũng nữa, con đó, ở một mình là lại không chăm sóc mình hẳn hoi, như thế thì mẹ và cha con sao yên tâm được đây?”
“Đúng vậy.” Thẩm Đại Chí ở bên cạnh phụ họa một câu, ông ấy rất đau lòng nhìn con gái.
“Không sao đâu, em gái thích ăn đồ ăn con làm, lát nữa con đi ra ngoài mua thức ăn để bồi bổ lại cho em gái, đảm bảo sẽ nuôi em gái tăng cân lại.” Thẩm Quang Minh vỗ n.g.ự.c nói.
“Ui, tốt quá, em muốn ăn thịt kho tàu của anh làm, còn canh cá chua nữa, móng giò hầm cũng muốn ăn.” Đây toàn là món Thẩm Đường thích nhất.
Mấy ngày Thẩm Đường bị thương, cô bị mấy người số năm nhìn chằm chằm, đứng nói đến ăn thịt mà đến đồ ăn mặn gần như cũng không được nếm thử, dầu mỡ, cay nồng, Thẩm Đường không thể ăn bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến vết thương.
Mấy ngày này, Thẩm Đường đã ăn đồ ăn thanh đạm đến mức quên mất vị thịt như thế nào rồi.
Tưởng tượng thì rất đẹp đẽ, nhưng thực tế lại rất đau khổ.
Tối nay, Thẩm Quang Minh làm rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng Thẩm Đường cũng chỉ ăn hai miếng, sau đó lập tức bị số năm lấy lý do dạ dày không tốt để ngăn Thẩm Đường ăn như gió cuốn mưa bay lại.
Người nhà họ Thẩm bán tín bán nghi với lý do này của số năm, khi thấy Thẩm Đường thèm thuồng không thể ăn còn nhân lúc số năm không để ý còn lén lút đút cho Thẩm Đường một miếng thịt.
Số năm thấy kỹ năng diễn xuất vụng về của người nhà họ Thẩm, cuối cùng cũng không ai đứng ra vạch trần mà chỉ vờ như không thấy.
Thẩm Đường: Anh trai này... kỹ năng diễn xuất tốt thật đó!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất