Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Ở một bên khác, trong rừng núi tươi tốt, một đám người yên lặng không một tiếng động đang mai phục ở nơi đó, bọn họ không nhúng nhích, nhìn chằm chằm về một phương hướng nào đó đến mức mắt không chớp.

Gió thổi từ xung quanh, cây cối ở bên cạnh phát ra tiếng xào xạc rất nhỏ.

Bọn họ giống như một tảng đá, đứng bất động một hồi lâu, thậm chí khi mồ hôi chảy xuống cổ, hay là bị ngứa thì cơ thể của bọn họ vẫn không có một chuyển động nào.

Mấy bóng người cao to dần đi đến chỗ bọn họ mai phục, đúng vào lúc này, một bóng người ở chỗ tối lao ra như tia chớp, nhanh chóng tới gần mấy người kia.

Mấy người vốn dĩ đang rất mệt mỏi nghe thấy tiếng động thì vô thức cầm vũ khí trong tay lên, “Bùm” một tiếng khiến chim chóc trong rừng giật mình vỗ cánh bay xa.

Chỉ trong một phút, đã có vài người bị nhấn xuống đất.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã bị khó nhọc bị người khác ép trên mặt đất, một trong số đó có người ngẩng đầu lên nhìn và lập tức đối diện với một ánh mắt rất sắc bén.

Và người này cũng nhận ra chủ nhân của đôi mắt này chính là người đầu tiên lao ra, sau đó anh lập tức tước bỏ vũ khí trên người hai trong số bọn họ.

“Đưa người về.” Cố Thịnh trầm giọng nói, bởi vì phải đuổi theo những người này nên đã rất lâu Cố Thịnh không chăm sóc bản thân, râu mọc dài, đôi môi bởi vì lâu không uống nước nên hơi khô, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

Nhìn mấy người này bị mang đi, Cố Thịnh cùng rời khỏi cánh rừng này.

Sau khi trở lại quân đội, Cố Thịnh nóng lòng đi tắm rửa sạch sẽ, tinh thần căng thẳng bấy lâu cũng được thả lỏng, trong lòng Cố Thịnh lại bắt đầu nhớ cô gái nhà anh.

Đã lâu không gặp, chắc chắn cô cũng rất nhớ anh.

Khung cảnh thay đổi, Thẩm Đường trốn trong phòng làm việc của mình lén lút ăn sườn nướng khoai tây mà anh trai Thẩm Quang Minh bí mật giấu cho cô, cô đang ăn rất ngon, dáng vẻ này rất vô lo vô nghĩ.

Trong quân đội, Cố Thịnh: Cô gái nhà anh chắc chắn đang rất nhớ anh!

Trong phòng làm việc, Thẩm Đường: Sườn nướng khoai tây, ngon quá trời!

“Ký chủ, tôi khuyên cô nên ăn ít một chút, ăn thịt nhiều thì cô sẽ bị béo đấy.” Hệ thống nhìn Thẩm Đường trốn trong phòng ăn như gió cuốn, nó tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng nó đang rất thèm, nó là hệ thống, không cần ăn.

Nhưng mà Thẩm Đường ăn ngon như vậy khiến tâm lý của hệ thống sinh ra cảm giác đói bụng.

“Không sao hết, cơ địa của tôi ăn nhiều cũng không mập, cho dù tôi có béo lên thì cũng là cô nàng mập mạp đáng yêu nhất.” Sau khi ăn xong một miếng thịt, thịt ngon quá, thậm chí Thẩm Đường còn vô cùng hài lòng mà nheo mắt lại, quá ngon.

Đã nhiều ngày không được ăn thịt, mà cũng chỉ khi anh trai Thẩm Quang Minh tới thì Thẩm Đường mới được ăn vụng vài miếng.

Có trời mới biết khi Thẩm Quang Minh không đến, số năm đã mua những món thanh đạm gì về, những món thịt nhiều dầu mỡ và muối vốn không thể xuất hiện trên bàn ăn của Thẩm Đường.

Qua khoảng mười phút, Thẩm Đường đã ăn no rồi, cô ợ một tiếng nhỏ, sau đó cô giấu bát đi định ngày mai sẽ lén mang ra, rồi lại mở cửa sổ ra để bay bớt mùi hương trong phòng.

Đã ăn quá no, Thẩm Đường giơ tay chạm vào cái bụng nhỏ hơi phồng lên của mình, cô bắt đầu đi loanh quanh trong phòng để tiêu thực.

Sau mười mấy phút, Thẩm Đường cầm một quyển sách ngồi trên ghế đọc.

Ánh đèn trong phòng chiếu lên người Thẩm Đường, dưới ánh đèn, mái tóc đen dài của Thẩm Đường như thể phát sáng, nhìn trông rất mượt mà, xinh đẹp.

Hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ thỉnh thoảng lại run rẩy một chút, trong đôi mắt xinh đẹp như thể ẩn chứa hàng vạn ngôi sao.

Thẩm Đường đọc sách đến quên thời gian, đến khi cô nhận ra thì đã mười giờ hơn rồi.

Đặt quyển sách trong tay xuống, cô cầm lấy bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy rách rách, tiếng nước kéo dài khoảng mười phút, cửa phòng tắm được mở ra, Thẩm Đường đi ra khỏi đó.

Thẩm Đường bước đến trước gương, cô quay lưng lại, kéo khăn tắm trên người ra, cô nhìn vết thương trên tấm lưng trắng ngần của mình, qua một khoảng thời gian, vết thương đã bắt đầu hình thành vảy, nhưng trên tấm lưng trắng nõn này lại đột nhiên xuất hiện một vết thương như vậy, nhìn góc nào cũng khiến người ta cảm thấy không vừa mắt.

Sẽ không để lại sẹo chứ?

Là một người phụ nữ, một cô gái bình thường, đương nhiên Thẩm Đường rất quan tâm đến vẻ bề ngoài, để có thể làm một tiên nữ nhỏ xinh đẹp, ai lại nỡ để trên lưng có một vết sẹo xấu xí chứ?”

“Ký chủ, có thuốc xóa sẹo đó, cô muốn dùng không?”

Giọng nói của hệ thống vang lên, lời nói này lập tức thu hút sự chú ý của Thẩm Đường.

Thuốc xóa sẹo, đương nhiên cần rồi!

“Tôi muốn! Nhưng mà hệ thống này, cậu lấy thuốc xóa sẹo này ở đâu vậy?” Thẩm Đường tò mò hỏi một câu.

“Phần thưởng lúc trước của ký chủ, có lẽ là cô đã quên rồi, là phần thưởng trong một bài kiểm tra hồi lớp mười hai.”

“Ừm, có lẽ là tôi quên thật rồi.”

Lớp mười hai của Thẩm Đường có rất nhiều bài kiểm tra, gần như không phải là hôm nay kiểm tra thì chính là ngày mai kiểm tra, lúc trước đúng là có rất nhiều phần thưởng từ hệ thống, nhưng Thẩm Đường lại đang bận học nên cũng không để ý trong phần thưởng của mình có những thú gì.

“Ở đây, thuốc xóa sẹo này chắc chắn là loại thuốc tốt nhất thời đại bây giờ, sản phẩm của hệ thống đương nhiên phải thuộc hàng cao cấp, sau khi bôi sẽ không để lại sẹo, cô có thể khôi phục lại làn da trắng nõn không tì vết của mình.”

Thẩm Đường cầm tuýp thuốc xóa sẹo mà hệ thống đưa cho mình, sau đó phát hiện một vấn đề.

Đùa chứ, cô bị thương ở đằng sau lưng nên cô không thể tự bôi thuốc được, mà trong căn nhà này cũng chỉ có mỗi mình mẹ là có thể giúp đỡ cô, nhưng Thẩm Đường không thể nói chuyện bị thương này ra được, vì vậy lập tức cảm thấy phiền muộn.

Trông thấy dáng vẻ khó xử của Thẩm Đường, hệ thống trầm ngâm một lúc rồi mới nó: “Ký chủ, nếu không thì để tôi giúp cô nhé?

“Cậu giúp tôi, cậu giúp tôi kiểu gì được?”

Thẩm Đường vừa nói xong thì lập tức nhìn thấy ở trên giường của mình đột nhiên xuất hiện một cái bánh bao tròn tròn, trên đỉnh đầu còn có một chiếc ăng ten dùng để thu tín hiệu, ở trên hai cái dây ăng ten này được gắn hai cái tai động vật rất đáng yêu.

eyJpdiI6IjJSa0oyUkxZem5scTdPZ2lUR2JlMUE9PSIsInZhbHVlIjoibkx2K0NXTjEzME5cL2hkQzlzOG83MitqUTFFZGNWQWhMdVhkbWpOSU5RaE9xZTFSeHdPQlRwb1diUU0xZ0c3ZW8yb1dcL3BvSkd4YUZyVlNjZjV3OWdwMis2cjNSZjMxRUEzNTJ1enBYbnpuSFE1cVpPOTVBVEg4Y0FYRWRWY3RsaENrWU9ZUlNwT0QxbHpcL2FZNFwvWURUTzMwaDlwXC9pcjBBeVJlMGdUNmFXTjRIV0VcLzhQcjZkY3NJSjFLdmYzbW1XeTFxYjJyQ2pcL2dHY3RFaUR5Ujl2NTVDUXE0VmRBVGNlc3dCZWRPQ3pOYUpmZ2VXZU5cL0dlM0tGRE1zb3RCbWh1dzZ1VUpzOUxaWHJEWDBDKzhoK044WWMxVytaNmErMUlHcUJuZTd3c0ZSRUFXVVRHSXVCSjBSUWJINFwvZytGTFVVVktldkRKY2YrNndpY2NhWE94ajRSeEs3aU5PeHh1c0ZoNEtiUjZWOSszRklnTnpLSGE1SUpXd05SRE9DQlhVVElEUEFzVG1jWkFjZklBdiswU1Bydz09IiwibWFjIjoiNDNkZjRjYTIzMGQzN2ZjYzhkNWYwOWU4NGUwNDVmNzUzYmE3ZjliNDMzODUyNjc3NGRkNDY4OGNkNTUwOTczNSJ9
eyJpdiI6Ik1MUnBwMGhBUW1QXC9QMVUzc2ZaNElnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InNMdVVPK0RnQ09TZFpHeEdLK3pJMGpxZGltbXREMFNvcEdFdXRqWUk3VFcwOVNSbVREMzRJVFhLR3MwNGl3SUZaYzJ3RnlMWDJPXC9aVVFMZ1UxQ0VtbjcrZG9BeVwvUXBGMUN3S1VQdk5TRUtYc1BRK21XQ2FWdTF1c3dXMjFVT1psU2NnNVlzK0tocUdNT3hNajlqanpUQzJCaFlyRHo5Tkg0UE90QWN0N0dUa0JVQk05SXdVR3pQc0traTZKMXQ5RmpycDJndzBPQ2RiVFRqbDRYb1NwODhGeHV2MVdRZ1JuZ0hXZmlHc3lPdHNWQmRaRzE1SWI5VkpUZVBcL0NTY3VSdkQ2Wk9JOTZlalRueENiWHJvMDl3PT0iLCJtYWMiOiI0OWM0OTAxZTlhYzMyMDk2NjliYTliNDc0NTVmYmE4Y2VlYjdmNGU5ODA4OThjYzYwY2VmOWQ4NzAyMTQwM2ZiIn0=

Chậc chậc chậc, đã quen biết lâu như vậy rồi mà cô hoàn toàn không nhận ra.

Ads
';
Advertisement