Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Anh Tống, anh về thăm người nhà hả?”

“Ừm, tôi trở về thăm người trong nhà một chút.” Tống Khôn không quen với Ngô Xuân Ngọc lắm nên anh ấy chỉ tính lễ phép trả lời một câu.

Năm nay Tống Khôn hai mươi tám tuổi, anh ấy đã đi bộ đội được mười năm nên anh ấy không quá quen với những cô gái cùng thế hệ với Ngô Xuân Ngọc, thậm chí khi nhìn thấy người, anh ấy còn không chắc mình có thể biết tên hết.

Vì vậy đối với Ngô Xuân Ngọc đang liên tục hỏi bên cạnh, trên trán Tống Khôn toàn là dấu chấm hỏi, hai người bọn họ quen nhau sao?

Suy nghĩ của Ngô Xuân Ngọc thì lại khác, đầu tiên thì vẻ ngoài đẹp trai của Tống Khôn đã khiến trái tim của Ngô Xuân Ngọc rung động ngay từ lần đầu gặp mặt, so với ông già hơn ba mươi tuổi mà mình bị người nhà ép gả thì không bằng gả cho anh Tống đi.

Mặc dù Tống Khôn không còn nhỏ, trong nhà vẫn còn có vài người vướng víu nhưng cô ta không nhịn nổi khi thấy điều kiện của gia đình Tống Khôn rất tốt, mà bề ngoài của Tống Khôn cũng đẹp trai.

Ngô Xuân Ngọc xấu hổ e thẹn đi theo Tống Khôn đến cửa nhà họ Tống rồi mới lưu luyết không muốn rời đi.

Mẹ Tống thấy Tống Khôn đi cùng Ngô Xuân Ngọc ở trong thôn thì sắc mặt của bà ấy lập tức trở nên không tốt lắm, đợi đến khi Ngô Xuân Ngọc rời đi, mẹ Tống lập tức không chờ nổi mà hỏi.

“Có chuyện gì vậy con? Sao con lại ở cạnh con nhóc nhà họ Ngô kia thế?”

“Không có gì đâu ạ, chỉ tỉnh cờ gặp trên dường thôi ạ, con cũng không biết vì sao cô ta lại đi theo con.”

“Vậy thì tốt rồi, Tống Khôn, mẹ phải nói rõ cho con một chuyện, mặc dù con tái hôn nhưng mẹ không thích kiểu người như Ngô Xuân Ngọc, cô ta có quá nhiều mưu mô. Đúng rồi, khoảng thời gian trước bác của con có để ý một cô gái không tệ cho con, vừa hay lúc này con trở về có thể nhìn thử một chút.”

“Mẹ à, tạm thời con vẫn không nghĩ tới phương diện này, hơn nữa làm gì có con gái nhà ai bằng lòng gả cho con chứ?”

“Cô gái nào không muốn, con cứ nói ra, chỉ cần con coi trọng thì mẹ chắc chắn sẽ đi hỏi cho con.”

“Không có ai cả, con vừa về nên có chút đói bụng, mẹ làm giúp con thứ gì đó để ăn đi ạ.”

Đợi khi mẹ xoay người đi vào phòng bếp, lúc này Tống Khôn mới thở phào nhẹ nhõm.

————

Nhà họ Thẩm.

Thẩm Đại Chí và Ngô Thuý Bình thấy con gái về thì trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng khi thấy Thẩm Đường lấy hai cái chai lọ từ trong túi ra, và bảo là con dâu Lưu Mỹ Lan bảo mang về thì đôi vợ chồng già đều cảm thấy không tin.

Với cái tính cách của con dâu cả, từ khi nào cô ấy lại trở nên hào phóng như vậy?

“Đường Đường, có thật sự là chị dâu con bảo con mang về không?” Ngô Thuý Bình hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.

“Đúng ạ, chị dâu rất tốt, chị ấy còn bảo con nếu không có chuyện gì thì thường xuyên tới nhà chị ấy nữa ạ.” Thẩm Đường vô lo vô nghĩ cười tủm tỉm trả lời.

"Đúng rồi, mẹ này, con có mua cho mẹ một lọ kem dưỡng để mẹ dùng bôi lên mặt, con thấy người trong thành phố đều thích dùng cái này.” Thẩm Đường nói xong thì lấy lọ kem dưỡng ra, cô nũng nịu đi đến trước mặt mẹ mình rồi ngọt ngào nói: “Mẹ à, mẹ bôi rồi chắc chắn sẽ đẹp hơn những người khác.”

“Thôi thôi thôi, con chỉ biết dỗ mẹ thôi, mẹ con đã già rồi còn cần cái này làm gì, cái này nhìn không rẻ, chắc phải tốn mấy đồng đúng không?” Ngô Thuý Bình nói.

“Không đắt, để mẹ dùng thì con sẽ không cảm thấy đắt, ở đây con còn mua mấy bao t.h.u.ố.c lá cho cha này, cha, cha cầm vài điếu đi, sau này con sẽ mua cho cha bao thuốc tốt hơn.”

“Ôi, vẫn là con gái của cha hiếu thảo.” Thẩm Đại Chí lập tức nhận lấy mấy điếu thuốc, ông ấy cười tươi đến mức làm lộ hết cả nếp nhăn ra.

Bây giờ Thẩm Đường đã trở về, vì vậy trong nhà lập tức náo nhiệt hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau, Thẩm Đường dậy sớm, sau khi rửa mặt xong thì cô cầm một quyển sách đi ra cửa.

Bàu không khí buổi sáng trong lành, đi tản bộ hít thở bầu không khí mát mẻ này rất tốt.

Đương nhiên mục đích chính là để sạc điện cho hệ thống.

Bởi vì, hôm nay lại là một ngày không có sự xuất hiện của hệ thống...

Đi dọc theo con đường nhỏ quanh co, Thẩm Đường đi tới một sườn đồi ở đằng sau thôn làng.

Ngồi trên tảng đá lớn dưới chân đồi, làn gió nhè nhẹ thổi qua khiến Thẩm Đường đọc sách rất thoải mái.

Một tiếng sau, mặt trời bắt đầu nóng hơn.

Ngay khi Thẩm Đường định rời khỏi, cô đột nhiên nghe được một giọng nói rất quen từ phía bên kia sườn đồi.

“Anh Tống, anh đã đến.”

Chỉ một câu này nhưng Thẩm Đường đã lập tức nhận ra giọng nói này.

Đây là giọng nói của Ngô Xuân Ngọc.

“Tại sao lại là cô?”

Một giọng nam đầy kinh ngạc vang lên, quá trùng hợp, Thẩm Đường cũng nhận ra giọng nói này.

Đây không phải là Tống Khôn hôm qua vừa mới trở về sao?

Sao hai người này lại dính vào nhau rồi?

Thẩm Đường suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy nếu bây giờ mình đi ra ngoài chỉ sợ là sẽ không tốt lắm, có lẽ sẽ rất xấu hổ!

Thẩm Đường tuyệt đối không muốn thừa nhận là mình muốn hóng chuyện, khụ khụ.

Bên kia sườn đồi.

Tống Khôn và Ngô Xuân Ngọc đứng đối diện cách nhau hai mét.

Tông Khôn khó hiểu nhìn cục diện trước mắt, rõ ràng là Cẩu Đản cạnh nhà nói ba đứa trẻ con nghịch ngợm đang chơi ở chỗ này nên anh mới đến bắt chúng về ăn sáng, sao khi đến thì không thấy ba đứa trẻ đâu mà lại nhìn thấy cô gái nhà họ Ngô mới gặp hôm qua vậy?

Nhưng sau khi nghĩ lại, Tống Khôn lập tức hiểu có lẽ là cô gái trước mặt đã sắp xếp một màn này.

Tống Khôn nghĩ không sai, đúng là Ngô Xuân Ngọc sắp xếp cảnh tượng này, cô ta đã không chờ kịp nữa rồi, chiều tối hôm nay trong nhà sẽ đồng ý mối hôn sự với ông già kia nên Ngô Xuân Ngọc không thể tiếp tục chờ nữa.

Cô ta cần phải chủ động hơn, nắm giữ quyền chủ động nên cô ta mới sắp xếp lần gặp mặt này.

Nhìn gương mặt ưa nhìn của Tống Khôn, hai má của Ngô Xuân Ngọc càng nóng hơn.

“À, cô có chuyện gì không? Nếu không thì tôi phải đi rồi.” Tống Khôn chủ động nói trước, anh ấy vừa nói xong thì lập tức muốn quay người rời đi.

eyJpdiI6ImJtb29KYjhic0NDcGJaODJrSmpKQ2c9PSIsInZhbHVlIjoiNEtWOFRiUll0aWFFQ3ZGcko4dTFvODhvc0RQK2FcL0xNUjY3SDFXVnNyS2IrcFh1Nkk3cWI5cFIxVzk5QVV6Q2IyVGVkOVRMblY1aFpHem9oYStBUFFcL2lQTytyQVYzeVN6RjZFNTJXOEVVc0hyTTNEajhOcW1rNmhkUVRMWXZacmlBSFhFZTBSZjhsUTl3N3Q1WDAzeE84dlBCTmUyOTdZV1FLTXZseWdtRTNKV0NpaWdzK01OYlZheUVQclhcLzlhcisxUGVwYnNQYnJqeG5acWt3SEtRZkswM0ExZkFrMVlnUXR5ZXZxcENVbXI3ampOdENqWFd3c3NQVVwvUTRpRUZyakswaEYzS01lTUhXTU1uY1AwWWRBeiszY080QXhFREFrUkdyUWVPaVJ0VVVwM2ExUjJ6dDNOb2VUMGpUbTZjNEg5d0NFWFFSeURjNHdGNGtmUXNvN3p4MHo4Y044QVkyZ1FXSzk1UlwvSit3bzlCK1JxdTdYamxmbFNrcStpd2JPT1BWSzUwV2pBSStKdHNnT2phNTQ3Z3Q5UEtyRE5xTzhISU12TENZOTNNY2ZmTXE4U0ozT1lOVE5YN2UrVUdob2U2OEtHUDJlUzZ1T2llUHlBQWpkXC9sY0UxeEkwWllxSUlOZkFzaTRRMG1kcnpcL2hiZDIzVVZuaTVJZktjeHdTV09rc1BPUlRMMjV0cGoxREwrRUgweWpiaHRnXC9FTmNkNW56VVlRemlOVDg9IiwibWFjIjoiZDdiMWYzNzgzODRiODhlY2ExNmU2MjAxMzhlY2FmN2QwNDNlYTIzZjNjNzdjMWNiNTZjMGQ0NWIyY2UyMzQyOCJ9
eyJpdiI6IkVLNjdKT0RFMENXcHhsSVRGak9RYlE9PSIsInZhbHVlIjoidWlTU3d1YVV6aU1LaVViMXJpUVwvQzlYN2h6MXNVSG9hdHladkhKbmFkM1QxQklmbzVTMUpvOGZvTUdrWk9UZ05lTE9jZkxaZ2VnWVp4dDBnR0RBTGlWTlwvQ2p2dThOcGRLU3RsVFZGdlBGQVpncThzSnVEaXZyYXpxRCtnTjRcL2FIMlBpRHdQNjNNWWFWY3JNSkdtSkZEZm5RRkpcLyt6QUd2eFduamNNTytTVGZRb3YyVTNCNnBoYVpBc05zTlwvbkc5YmJZS1dOZERxTTJpeVZLNlRUc3YxMTA0UnR6eXNHbU5IT2xVTytcL0lHOUhrSW5YVmUzd0czTFwvUUMrZGJoNVwvM2VvTENkN29RK210MHE4WllKMU5CZUVWUzRoclJFdkR3Y2xUVE1cL1pcL0U4NmFqSTRBbmJjV2Jjam83aVd2VWRpIiwibWFjIjoiMGU3ZDhmZDg4YzgyM2ZmNjJkNjFlNzhjYjFhY2E2ZjY3NTJkZTRmYzI5YjE1MjNkM2Q2NWUyYTNhMjIyOGViNSJ9

“Không phải, anh Tống, anh đừng hiểu lầm, em chỉ có hơi luống cuống thôi ạ. Anh Tống, em có lời muốn nói với anh, à thì, em nghe nói anh muốn tìm một người mẹ cho con của mình, ừm, anh thấy em thế nào?”

Ads
';
Advertisement