Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Vừa nói ra những lời này, sau đó Ngô Xuân Ngọc quyết định không thèm để ý nữa mà tiếp tục nói: “Anh Tống, em thích anh, chỉ cần gả cho anh thì em đảm bảo sẽ coi ba đứa bé kia là con đẻ, cho dù tương lai chúng ta có sinh thêm những đứa con khác thì em vẫn sẽ đối xử tốt với ba đứa nó, anh Tống, anh cưới em đi!”

Tống Khôn: “...!”

Nghe được những lời này của Ngô Xuân Ngọc nhưng trong lòng Tống Khôn lại không hề d.a.o động, anh ấy đánh giá Ngô Xuân Ngọc một chút rồi trầm giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi không có ý nghĩ này.”

"Nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”

Ngay khi Tống Khôn xoay người lại, Ngô Xuân Ngọc nhìn chằm chằm bóng lưng của Tống Khôn vài giây, chỉ thấy Ngô Xuân Ngọc bỗng giơ tay lên, sau đó một âm thanh rõ ràng vang lên.

Ngô Xuân Ngọc giật cúc trên quấn áo của mình, sau đó cô ta lao tới ôm chặt Tống Khôn từ đằng sau.

Tống Khôn nghe thấy tiếng động ở đằng sau, khi anh ấy vừa định quay người lại thì đã bị Ngô Xuân Ngọc ôm chặt từ phía sau.

“Anh Tống, em thật sự rất thích anh, em xin anh hãy cưới em được không? Mặc dù vẻ ngoài của em không xinh đẹp nhưng em... Anh Tống, em thích anh, em thật sự thích anh.”

“Buông tôi ra.” Tông Khôn quát lớn một tiếng.

“Không, em không buông, thà c.h.ế.t em cũng không buông, bất kể như thế nào em cũng muốn gả cho anh!”

Mặc kệ anh ấy có bằng lòng hay là không muốn, Tống Khôn nhất định phải cưới cô ta!

Đã đi đến bước này rồi, cô ta hoàn toàn không còn đường lui nữa.

Sắc mặt của Tống Khôn đã đen hoàn toàn, nhất là khi nghe được tiếng bước chân lộn xộn cách đó không xa, sắc mặt của Tống Khôn càng khó coi hơn.

Thẩm Đường đứng đằng sau sườn đồi vô cùng hưng phấn, gương mặt bé nhỏ đỏ bừng, cô lén lút leo lên sườn đồi muốn xem tiếp.

Trời đất, rất nhiều người tới bắt gian... Kích thích thật đó!

Mà Ngô Xuân Ngọc thiết kế tất cả những chuyện này khiến Thẩm Đường phải đánh giá cô ta quả thật là một kẻ tàn nhẫn!

Một màn này của cô ta được liên kết chặt chẽ với nhau, nếu Tống Khôn đã đến nơi này thì có lẽ sẽ không còn lựa chọn nào khác.

Một đám người vội vàng chạy tới, Thẩm Đường có thể nhìn thấy rõ ràng Lý Tú đang lao tới kia.

Hơn nữa, vẻ mặt phấn khích kia của Lý Tú nhìn thế nào cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Còn trong đầu Lý Tú đang phấn khởi lao lên phía trước kia chỉ có một suy nghĩ đó là: con rể giàu có là Tống Khôn này sẽ sớm trở thành con rể của nhà họ Ngô bà ta!

Vẻ mặt của Lý Tú đầy phẩn khởi nhìn chằm chằm Tống Khôn, ánh mắt của bà ta dùng từ như sói như hổ để miêu tả là tuyệt đối không sai.

Quả nhiên con nhóc c.h.ế.t tiệt Ngô Xuân Ngọc này không lừa bà ta, bà ta dẫn theo nhiều người như thế, cho dù Tống Khôn không bằng lòng thì cũng không thể nói được.

“Trời ơi, Tống Khôn, không ngờ cậu lại là người như vậy.”

“Cậu thích Xuân Ngọc nhà tôi thì cứ nói ra, trộm mang Xuân Ngọc tới nơi này để an ủi lòng mình hả?”

Những người khác bị Lý Tú dẫn tới đây lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều đã hiểu rõ, thì ra bọn họ bị gọi tới đây để bắt người?

Không ai trong số những người ở đây là kẻ ngu ngốc cả, bọn họ nhìn Tống Khôn từ nhỏ đến lớn, Tống Khôn là người như thế nào bọn họ lại không biết rõ sao? Hơn nữa nhìn Ngô Xuân Ngọc thế kia, chẳng lẽ Tống Khôn mù rồi hả?

Rõ ràng Lý Tú này gọi bọn họ tới làm vũ khí để khiến Tống Khôn có lý cũng không thể nói được mà.

Lý Tú không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, dù sao chuyện Tống Khôn là con rể của bà ta cũng coi như là ván đã đóng thuyền rồi.

Giờ phút này Tống Khôn đã thoát khỏi Ngô Xuân Ngọc, cả người anh ấy toả ra áp suất thấp đến đáng sợ, gương mặt đen sì khiến những người ở xung quanh không dám lên tiếng.

“Thím, tôi và Ngô Xuân Ngọc không có chuyện gì hết, tôi không quan tâm mấy người có tin hay không, nhưng tôi không làm gì cả.” Tống Khôn lớn tiếng nói một câu.

Lý Tú nhìn sắc mặt của Tống Khôn thì cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng chỉ với ánh mắt của Ngô Xuân Ngọc, Lý Tú lập tức lấy lại tinh thần, bà ta ưỡn n.g.ự.c lên nói: “Tống Khôn, cậu nói không có chuyện gì là sẽ không có sao? Vừa rồi nhiều người đã thấy cậu ôm ấp Xuân Ngọc nhà chúng tôi, cậu không muốn thừa nhận hả?”

“Xuân Ngọc nhà chúng tôi lại còn là con gái chưa gả chồng, bị cậu làm hỏng thanh danh như vậy thì tương lai làm gì có con trai nhà ai dám cưới Xuân Ngọc nhà chúng tôi nữa, nếu cậu không muốn phụ trách thì chính là ép c.h.ế.t Xuân Ngọc nhà chúng tôi đó!”

“Tống Khôn, cậu làm người đừng có vô lương tâm như vậy!”

Miệng của Lý Tú như một cái máy b.ắ.n liên thanh, chỉ cần bà ta mở miệng là bắt đầu nói liên hoàn.

Ngô Thuý Bình đứng trong đám người thấy Lý Tú như vậy thì cũng không nhịn được mà cảm thấy đồng tình với Tống Khôn.

Vừa rồi Ngô Thuý Bình thấy Lý Tú dẫn một nhóm người đi qua đây nên bà ấy cũng tò mò mà đi theo, nhưng Ngô Thuý Bình lại không muốn xen vào việc của người khác trước mặt Tống Khôn.

Còn Tống Khôn đã bị Lý Tú tóm gọn, Lý Tú mà có thể bỏ ý đồ này thì chắc chắn là gặp quỷ rồi.

Ngô Xuân Ngọc nhìn mẹ mình ra sức như vậy thì cũng phối hợp bằng cách đỏ bừng mắt, cô ta tội nghiệp nhìn Tống Khôn rồi nói: “Anh Tống, chuyện của chúng ta bị nhiều người thấy như vậy rồi, em cũng không còn mặt mũi để gặp người khác nữa, nếu anh Tống không muốn quan tâm em thì em sẽ... em sẽ c.h.ế.t đi cho xong chuyện.”

Hay, thông minh, lấy cái c.h.ế.t để ép người ta, lợi hại!

Thẩm Đường ở sau sườn đồi thật sự muốn giơ ngón cái với Ngô Xuân Ngọc, với cái kỹ năng diễn xuất này thì Thẩm Đường cho cô ta chín mươi chín điểm, trừ một điểm vì Ngô Xuân Ngọc quá xấu làm hỏng vẻ đẹp của toàn bộ vở kịch.

eyJpdiI6IkE0VjMyYVd2cHNGc2dFdU1KR3p4MWc9PSIsInZhbHVlIjoid1U2b1Q5SkFxWTk0bklub1JrSWZ2ZFwvWmYrcEVzZHk0em1lMkRFRW5jZUsweEFweEVKUE1SQlhUU3o3SjZXNWxnY3hDYlFGNXUxaVJZZXMxakdlQ2ZcL280WHd5Q3J0alBrUGNIT2hxUEZOVHhOamtIMzE0SEt2WWRudzJ1ZXhHNXBmeGtxTjhXWUE2YUd0blNDRkNWWVNmR0orMDJyalVuOTRXSWZoOENNRk13YjJGQVA0OG1qM0txYXA0QzNDZHArNU1icVJMem9HbmRFOVVjdVhQOFBJYnNmR3FEdnVIMGxVV3JYNFwvTlJNVE84YjdmQVNDYktPY085Rng1YUcyVUpXSCtYRE05ekNtcU5KamRcL1drWG9SQnk5XC9Mck9OOFNuczRidCtkTHlnQUloQytNQklKZXZ4NlljM2tUcG5aNUdQajZBZ2xVZ3pWVUE0QlRDK2daeWtpWlAwSXlXRktWSUJzRnlaOWR6bW9MVW1cL0w1a3dqQk40bE9TQmhRQmJjdERKblAzNmJOYXU1NDg3dmlrMkZYUUdUcU5DNENhNlU2QjQ5blg2ek9yRXY1XC9WSEtlK05lZnJcL2ZMQ1pSWnIxZzgySDlTVlp6bG9VRlYxTTR6ekQ4S0dnOStOSTFwVzBYRUdSOGo0Zk1DTkYyR1hiSVZRcTBBN3F4RHlLbmlFN0cyS0ltTXF6bE9JNDdvbWtlYWorXC9yY2lZc3lvcFJTaUN0bXV4NlwvaXlVVitRM2lOMGMwZ1N1Sm9Fd1RQQ28yWWF2bzhJYVhjbUN6VXAzc29nXC9CZnpJSnZwWXBWRnN6WVY2djZpckJsYWEwUlRMM2xpcEp5K080OXVFd0FtQVloZ1FGMjVISnFsM0lCZVhUV3RDUkFlcmMwXC9TdmVDUWxzV2lqY0VTV21iUUpEYnJDU0NCVzRpZXpJdmh3V2Jsa3kiLCJtYWMiOiIwZDU5Mzc4OTA3NjA2ZmQ3MDNhNTJmNTQwMzNjZjQ4MjZmM2JkNWI5MmQxZmY4YjJkY2U3NmUyNzNjY2M1NGQ3In0=
eyJpdiI6IjlhV1wvVkZcLzhBZHpuUFk3aEdxWW80QT09IiwidmFsdWUiOiJ4Y0liUStuN0JhVHJEMmhLUjNkMlhnN0VLa1MxUUdmQUh6WGRhSTN1TzVjOUNVMFwvMlBwajh2dkNtRGRrNEpVbWJZVnB4ZkRnOTlhdkpxbzVaUzI0MUJFbjNSdnhSUHVCTDBJUDBEdGM1amdkSDRXeXFpa1wvREtocWh4XC9XTmpnYzFwd2pLa0hzQ25SUUZCZkJJQkw4QnE5WXlobHlHQk53R0duakpJVmJWNlFMUnVOS08xTHFaSDJqOHBTZVl0OVZDVytUeEdJb3lZY1NqTkpQbHFhWjVwSTNPRjlcLyt6NmhyTVlndHNVYm5rMncyeUlrNG40RHhVVHU3T2J4V3FpS3YxXC9DT1UzMUhTVm1HYU9BSmVMMlJBRTlBbGRZQ2lvNGRzMzZDNHo2ZzlWMUg3SEJaZUFUUSsxM2ltMTNNbzB5IiwibWFjIjoiNmI3NWQzMDQwYjBlMDY5YjU3MmVjYTI2NTFiNGU2ZTFjMTlhNWIyMTFiMzE1OTk1Mjg5ZmE2MjE0ZDRkM2Q2MSJ9

Vừa rồi chính là cậu bé đẩy cô, Thẩm Đường nhìn chằm chằm đối phương, nhưng lại nhận ra ánh mắt của những người ở sườn đồi bên kia nhìn mình, gương mặt trắng nõn của cô ngẩng lên rồi nở một nụ cười yếu ớt với những người đó.

Ads
';
Advertisement