Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Ngô Thuý Bình thấy con gái nhà mình thì vội vàng tiến lên vài bước để chặn ánh mắt nhìn qua của mọi người, bà ấy sợ con gái nhỏ của mình sẽ bị ánh mắt cả những người đó doạ sợ.

Mọi người thấy hành động của Ngô Thuý Bình thì lập tức tỉnh táo lại, trong đầu họ lập tức xuất hiện một vấn đề mới: Vì sao Thẩm Đường lại xuất hiện ở chỗ này?

Thấy Thẩm Đường xuất hiện, nếu nói Tống Khôn vẫn duy trì vẻ mặt vô cảm thì Ngô Xuân Ngọc lại lộ ra vẻ mặt “gặp quỷ”.

Trong lòng Ngô Xuân Ngọc cảm thấy hơi hồi hộp, cô ta có một loại cảm giác không tốt lắm.

Sau đó, điều Ngô Xuân Ngọc lo lắng đã xảy ra.

Chỉ thấy đứa nhỏ vừa rồi đẩy Thẩm Đường chỉ vào Ngô Xuân Ngọc mắng: “Đồ phụ nữ xấu xí kia, cô không biết xấu hổ hả, rõ ràng cô thích cha tôi, lại còn xé quần áo rồi lao vào người cha tôi mà, cô thật sự không biết xấu hổ, tôi không cần cô làm mẹ kế của tôi đâu, cô quá xấu!”

Thẩm Đường nghe vậy thì lập tức hiểu ra đứa nhỏ này là con trai của Tống Khôn.

Thấy đứa nhỏ khóc nước mắt nước mũi tèm lem, nếu không phải vừa rồi đứa nhỏ này khiến cô bị nhìn thấy thì có lẽ Thẩm Đương sẽ tin dáng vẻ đáng thương này của cậu bé.

Đã biết trước ba đứa con này của nam chính không phải là đèn dầu đã cạn mà, một người là ông chủ tương lai, một người là nhà khoa học thiên tài, người còn lại là nhà văn nhận được huy chương vàng, tất cả đều là những con quỷ nhỏ thông minh.

“Hu hu hu, mọi người không tin thì có thể hỏi chị gái này, tất cả những chuyện vừa xảy ra chị gái xinh đẹp này đều nhìn thấy hết!” Bàn tay của bạn nhỏ Tống Thanh Phong chỉ vào Thẩm Đường, cậu bé còn dùng hai mắt đẫm nước mắt nhìn Thẩm Đường.

Thẩm Đường nhìn thẳng vào đôi mắt của bạn nhỏ Tống Thanh Phong, đôi mắt xinh đẹp kia còn chớp chớp vài cái.

Trong lòng cô hừ lạnh một cái, coi như nể mặt thằng nhóc này gọi cô là chị gái xinh đẹp nên cô đành làm người tốt một lần vậy.

“Khụ khụ, tôi có thể làm chứng, anh Tống kia là bị Ngô Xuân Ngọc tính kế, vừa rồi anh Tống không có hành động khác gì.” Cái đầu nhỏ của Thẩm Đường thò ra từ sau lưng Ngô Thúy Bình, cô giải thích với vẻ mặt thật thà.

Ngô Xuân Ngọc nghe thấy lời của Thẩm Đường nói thì trong đầu lập tức rối bời, cô ta nhận ra ánh mắt khinh thường của mọi người nhìn mình, trong đầu Ngô Xuân Ngọc bỗng có một suy nghĩ.

Mọi người chỉ thấy cơ thể của Ngô Xuân Ngọc nghiêng ngả, ngay sau đó cả người cô ta lập tức ngã xuống đất.

Đây là… Ngất?

Có Thẩm Đường làm chứng, dưới ánh mắt đồng tình của mọi người, Tống Khôn dẫn Tống Thanh Phong rời khỏi nơi này.

Những người khác thấy Tống Khôn rời đi trước thì cũng đều đồng loạt rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lại bốn người là Thẩm Đường và Ngô Thúy Bình, Lý Tú và Ngô Xuân Ngọc ngã dưới đất.

Ngô Thúy Bình dùng ánh mắt khinh thường nhìn lướt qua Ngô Xuân Ngọc trên đất rồi kéo Thẩm Đường rời đi.

Ngô Xuân Ngọc cần đàn ông đến phát điên rồi, chuyện mất mặt như vậy mà cô ta cũng dám làm cho được!

Bây giờ người đã đi hết, Lý Tú nhìn Ngô Xuân Ngọc ngất dưới đất thật sự là giận không có chỗ phát tiết, vì vậy bà ta đã đưa tay véo cô ta.

Ngô Xuân Ngọc vốn đang giả vờ ngất xỉu bị véo hai cái thì đau đến mức nhảy cẫng lên, sau đó cô ta lập tức chạy đi.

Những chuyện xảy ra ngày hôm nay có thể nói là thay đổi bất ngờ, chuyện của Ngô Xuân Ngọc cũng bị lan truyền khắp thôn.

Bây giờ Ngô Xuân Ngọc không dám ra khỏi cửa nữa vì cô ta sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt khinh thường của mọi người.

Bây giờ cũng không phải là thời đại đặc biệt nên chuyện mà Ngô Xuân Ngọc làm đặt ở thời này chính là tội lưu manh.

Ở một bên khác, nhà họ Tống.

Khi mẹ Tống nghe Tống Khôn kể chuyện của Ngô Xuân Ngọc, bà ấy lập tức trở nên tức giận nên đã chạy đến trước cửa nhà họ Ngô mắng chửi suối hai tiếng đồng hồ

Sau đó vì phải nấu cơm trưa nên mẹ Tống mới về nhà.

Qua chuyện hôm nay, Ngô Xuân Ngọc có thể nói là đã trở thành người nổi tiếng, đến cả mấy thôn làng ở gần cũng biết đến tên Ngô Xuân Ngọc.

———

“Bíp, nạp 1% điện, lượng điện hiện tại của hệ thống là 7%, ký chủ có thể nhận được phần thưởng của bài kiểm tra lần trước rồi.”

Thẩm Đường lập tức lựa chọn nhận thưởng, vừa đúng lúc cha mẹ không ở nhà nên cô lập tức lấy gà ra.

“Ký chủ nhận thưởng ‘Gà mái điên cuồng’, gà mái đã được thả vào trong sân, mời ký chủ kiểm tra và xác nhận.” Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.

Thẩm Đường nghe hệ thống nói vậy thì đứng dậy đi từ trong nhà ra ngoài, quả nhiên cô thấy trong sân nhà mình có thêm một con gà mái, con gà mái này có bộ lông gọn gàng xinh đẹp, hơn nữa trông rất khoẻ mạnh nên có lẽ sẽ có rất nhiều thịt.

Gà mái ở trong sân nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Đường nhìn mình, nó lập tức tung cánh nhảy đến cạnh đống củi để ẩn nấp giấu đi cơ thể nhỏ bé của mình.

Thấy dáng vẻ linh hoạt của con gà mái này, Thẩm Đường cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Hệ thống, con gà mái này nhìn trông rất thông minh phải không?”

“Con gà mái này không chỉ thông minh…”

Hệ thống còn chưa nói xong thì đã bị Thẩm Đường nhảy vào nói tiếp một câu.

“Hơn nữa nhìn trông cũng rất ngon.” Trong đầu Thẩm Đường đã bắt đầu tính xem nên ăn con gà này như thế nào.

Hệ thống vẻ mặt khao khát của Thẩm Đường, nó đã bất lực đến mức muốn đi bốc phốt rồi.

Đến chiều tối, Ngô Thúy Bình về nhà, bà ấy phát hiện trong nhà mình có thêm một con gà mái, Ngô Thúy Bình còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Thẩm Đường chạy từ trong nhà ra ngoài.

Thẩm Đường chạy chậm tới trước mặt Ngô Thúy Bình rồi nhìn con gà mái với vẻ mặt thèm nhỏ dãi, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn chỉ vào con gà mái trong sân, cô không nhịn được mà nói: “Mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn gà đi ạ!”

eyJpdiI6IjVSeEJXbDhhTW9qU1U1M2FLRkpcL1lBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJkd3I3TGJJQWh1YlE5dVBRNms5eTRiYmkwWkttK3dQaThsZktLeTNlcFFjNnMrek1lbnhidzJWVmF6SVIwaHdTYmtNNVRCMzloVUNpaXYyRHVEY3dcL0ZrcnJJMHJNSEpQXC9vQ2tWaklkQ2xMYjIrTStoTEVRc2xFTVdTZmdNeFR0Qm1JMnVpVEdMNUpHQVkrVERRZ0dyZWgxN1p4bnRnRm9IbzNuVGI3RXRWN0hnNGI1dFFFSnZRVzc2K3VZZlwvSlFMRTV2WXZaQStZY2pnbWtUbkJWRlVLTWhLZUIySGJFYlVqNjNrWDlMU3NzcW1vdzJlNTBHUFwvcUZka3VWbFFRYlBsY2dMOXpyU3dRWXEyV1ltQUZHXC9IOVpNYjh3QWVSK0poRGhWQnhkMnVMN3JjKzJSSDAzaXpEZDFwVWdzSVY0SXJVNmhYZTBHUCtcL2pXZStxUTBrNHZxMHBlS1wvTzludVNEVGYyUnpRaThWTjZGaExNOU5UK0pwM2U3b2hTMkFcL3ZCcjZKUTJNM29kVzRjTGxLVmxKakJCWitHT0VEcDhkNlJBelp4aHRYZmN6WVZXN0M2cUFXbXp0TTQxQ0pzSGh4dlBkUzQ3eGFlUlB2M1c3SGpjWldpcVF2V0FvcWtlbzQxM1VtRGVwV3hXVzBTZkJza2tkXC94dDBYcDk1MFdTRXBjYjBNWDYyMUlUaXZQOUVwTFNqVlE1ZGxuWFRBbFozekR1U3IzbytQXC9HWnFsekpkK2wybjhwUWlXTUhHNjFxVFwvVGQyeVdISW5IWXF0R0tva1QzanQ1akpWWDJ3QkZ5OTF1K254ZlVJYllMcDlNYUlONWt0VDFNNXZEK3pxYUIwYTVKTTloVnE3K1BrR3BBaUdUQkxoY2t4cVdiK3VtakZ1NFlVTVQ0WkwwMVZBVm9KNzRpWm9qeFFhSVZjWkNwaHJnZlwvTSt6SUpLWFVyR0ZXb2xNQT09IiwibWFjIjoiMDY2NDcxMzAzYzkyYWM5ZmU5YmRkMzNjZDcyYzNjMjBhMTljMWQ1ZmViYTdmOGMyOWE5MDBlMTAyNDBjMzdjMSJ9
eyJpdiI6Imw2QTVHcml5Mml0NDlsRWFQeWxvU3c9PSIsInZhbHVlIjoibVErZUc2TVNRTXZrRXM3VGlVb0lHMFRPTHFoZEU0M08xazFjTzBrSlF5RTI2VExzUTdPNTlUaW9DSkE4MXVoZzh2bTJaT3hvN3U3Tys2Qng2S0I1SE9jRzV0cHhSTXBzbGhHMWQwdzNwa1lXWk1LN3BGd0w5MUR4U2J4UXROS3dNelFPaE5qUEVmZXBUY0tqVmQyeGZlSVdBYllzaVFoaXVEV0FnWG5JUER1b2tNcG1tSXJva3BjNFp5aXhNUXFFVEdYSTFoNHJ0eXhVWm5leWRVS2tsRlpMZHVOKzF5MmpCeCtnTHk2R05HOFFGWmU4RnB6XC9FUGVBamQzZ1NMb0J5VnNLWHFaWmpuQ3ZUQkhSQlNlR3VrOFVDRGNuZDhpa3dcL0pibElJNUVtQ01STnNhV2hDOEhGdHR6c1lyRThqUDZWZ1V3Nlp5VExLdCtYV3ZhVitCWWgxQjZKekNrSEZCNjBWVzZibkJSVXNDQ2xXSjVlWHMzY3IwelY3OUNkNEhteU82VjMrRXFJbG5NS2w3UDFWNGZKZGFJc0ZCY1VHd1RFYUF2T3lRdExGMDAzQk9tcXFjSHpjY3pHWVA0MjQ3OUg0M0piTXVJS0FYUW9VNGNVZ2JMREtZWHZpc2Vla1pDU0dMY1RjVGRiTFJndWRQSEpiNGlKMGVIUmpyT0dYaTlhK0VZKzhrZTJHbmpCcVI1S3pcL3YxZVpkeFwvcWdPdUFNU05yY2tnZFNwd0c5dTI2TFJzZDZcLzM0cFI0ejNjeXREUG1xNnI3Nks4b0QwazNxeFBsRmRIK3h5THBYMzJ5RWVhUmJsZmpsRTQ2b2RuTzduZVRWanlTZ3hMTTZsMDU3ZDBCT2hBbGdNaXdLN1hHalJzM1wvY0ZONFwvWHFaUGRHYTBpSnVnUmF5aUVWWU1keksyZTY3ZFA0MkROOUtxektoRDhrNkQxaU1IQThETVJSeUUrNEsrUUlodTNQRFpDSDI2emJ4TVwvSmZcLzkwPSIsIm1hYyI6ImJkMTEzZWQ0OTkyOTIzNGNkZTQ1ZTY5Yzc0NjM3NTAwYWQyNmI2OTBmNjFlZTY1MTYxZmUxMzUzNGViMmViMmEifQ==

“Tự chạy đến nhà chúng ta hả?” Ngô Thúy Bình nghi ngờ, nhưng bà ấy thấy con gà mái này đúng là hoàn toàn không phải do người trong thôn nuôi.

Ads
';
Advertisement