Gà được nuôi để không bị lẫn lộn với các nhà khác thì đều sẽ có ký hiệu, có thể là cắt một phần lông ở cánh hoặc buộc dây thừng vào đùi, cũng có thể vẽ màu lên trên bộ lông của chúng.
Mà con gà mái trong sân nhà mình thật sự không có chỗ nào đặc biệt.
Vì vậy con gà này là do ông trời tặng cho nhà bà ấy sao?
Không quan tâm nữa, vì con gái muốn ăn gà nên Ngô Thúy Bình lập tức vội vàng đi đun nước nóng.
Mà con gà mái kia thấy nước nóng của Ngô Thúy Bình thì vội vàng kêu “Cục tác cục tác” và chạy khắp sân, cuối cùng nó lại trốn vào trong đống củi.
Đến khi Ngô Thúy Bình lấy con d.a.o phay định lảm thịt gà thì bà ấy bỗng thấy ở trong đống củi lại xuất hiện thêm một thứ.
Kia là… một đống trứng?
Thẩm Đường cũng nhìn đống trứng kia với vẻ mặt ngơ ngác, chỗ đó nhìn qua cũng phải có khoảng bảy tám quả trứng.
Mà những quả trứng gà này không cần nghĩ cũng biết nó từ đâu ra.
Thẩm Đường nhìn mấy quả trứng, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là… con gà mái này khoẻ thật đấy, để được nhiều ghê.
“Tôi đã nói với cô rồi, con gà mái này không phải là gà bình thường, một ngày nó có thể đẻ được năm quả trứng, nếu cô giữ nó lại thì ngày nào cũng sẽ được ăn trứng.” Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Thẩm Đường.
Nhưng hệ thống tuyệt đối sẽ không thừa nhận dở dĩ hôm nay con gà này có thể đẻ được tám quả trứng là bởi vì nó bị chấp niệm ăn gà của Thẩm Đường doạ sợ, nếu không thì nó không thể vượt xa phát huy như bình thường.
Gà mái thường chỉ có thể đẻ một hai trứng mà con gà này lại có thể đẻ năm trứng một ngày, lợi hại thật đấy!
Bởi vì bị năm quả trứng gà mê hoặc, Thẩm Đường xoắn xuýt một lúc, cuối cùng cô nhịn đau bỏ ý định ăn gà đi.
Gà đẻ trứng, trứng nở ra gà, vậy sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều gà.
Việc ăn thịt gà không phải vội.
Thẩm Đường tiếc nuối liếc nhìn con gà mái rồi nói với mẹ mình còn đang cầm cái d.a.o phay: “Mẹ, đừng ăn con gà này vội, cứ giữ lại để ăn trứng gà đi ạ.”
“Được, vậy tối nay mẹ rán trứng cho con ăn.” Ngô Thúy Bình không nói hai lời mà nghe con gái luôn.
Bà ấy giơ tay nhặt trứng gà rồi chuẩn bị đi vào phòng bếp.
Đúng lúc này, Thẩm Đại Chí từ bên ngoài trở về, Thẩm Đại Chí vừa vào cửa đã thở hổn hển nói: “Thuý Bình, không xong rồi, vừa nãy tôi nhìn thấy Ngô Giang Thủy và Lý Tú đi về phía nhà chúng ta!”
“Cái gì cơ? Lý Tú và Ngô Giang Thủy hả?” Ngô Thúy Bình mở to mắt, đồng thời sát khí cũng lập tức lộ ra ngoài!
Ngô Thúy Bình vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng “đùng” vang lên, sau đó Ngô Thúy Bình lập tức thấy cửa sân nhà mình bị đạp ra tạo thành một tiếng “rầm” rất lớn.
“Mẹ nó, ai dám đạp cửa nhà bà?” Ngô Thúy Bình dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn đám người đứng ở cửa sân.
Ở cửa sân, Lý Tú dẫn theo người nhà mẹ đẻ đang chuẩn bị đi vào thì đã bị giọng nói của Ngô Thúy Bình doạ sợ.
Nhất là khi bọn họ nhìn thấy con d.a.o phay lập loè ánh lạnh trên tay Ngô Thúy Bình thì cả đám người đồng loạt vô thức lùi về sau một bước.
Trời ơi, đã biết là Ngô Thúy Bình hung dữ nhưng lại không ngờ bà ấy hung dữ như vậy!
Thẩm Đường thấy đám người ở ngoài cửa bị mẹ yêu nhà mình doạ sợ thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Tiếng cười đột ngột xuất hiện này khiến tất cả mọi người đều nhìn Thẩm Đường.
Khi nhận ra ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người mình, nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Thẩm Đường vẫn nở nụ cười mà không có chút sợ hãi nào.
“Sao vậy ạ, các bác cô chú tới nhà cháu để cướp hả?” Thẩm Đường thoải mái tiến lên trước một bước, dáng vẻ vẫn nhẹ nhàng mỉm cười nhưng khí thế lại khiến đám người kia không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Người dân trong thôn nhà họ Lý thấy cô nhóc trước mặt thì trong đầu họ đồng loạt xuất hiện một suy nghĩ.
Tuy dáng người của cô nhóc này không cao nhưng lại rất to gan, rất có năng lực trở thành người làm chủ cục diện!
Nhìn thấy con gái đứng ở đằng trước, Ngô Thuý Bình sợ đám người đối diện sẽ dọa sợ con gái nhà mình nên vội vàng tiến lên một bước rồi kéo Thẩm Đường ra đằng sau lưng.
Bà ấy dùng cơ thể khoẻ mạnh của mình để ngăn chặn ánh mắt ăn thịt người của những người kia.
Thẩm Đại Chí thấy vợ và con gái của mình đều đứng phía trước thì cũng vội vàng bước lên hai bước bảo vệ bên cạnh hai người họ, trong lòng ông ấy thầm nghĩ cho dù có đánh nhau thì ông ấy cũng phải bảo vệ để vợ và con gái không bị thương.
Hơn nữa, vừa rồi Thẩm Đại Chí đã nhờ người đi thông báo với trưởng thôn đến đây, ông ấy nghĩ có lẽ trưởng thôn sẽ không cần quá nhiều thời gian để tới.
Ngô Thuý Bình trừng mắt nhìn đám người ở trong sân, bà ấy không có chút hoảng sợ nào mà nói: “Làm cái gì thế? Lý Tú, bà có bản lĩnh thì tự mình tới đi, chứ gọi nhà mẹ đẻ tới chắn cửa sân nhà tôi làm gì hả? Muốn kiếm chuyện đúng không? Bà gọi nhiều người trong thôn nhà mẹ đẻ bà tới thôn Thượng Khê của chúng tôi làm gì? Định bắt nạt thôn chúng tôi không có người hả?”
Lý Tú vẫn còn hơi sợ hãi khi nhìn thấy dáng vẻ này của Ngô Thúy Bình, nhưng hôm nay bà ta đã tới thì chắc chắn không được sợ.
“Ngô Thúy Bình, bây giờ Xuân Ngọc nhà tôi đang muốn treo cổ tự sát kìa, nếu không phải là tôi phát hiện cứu kịp thời thì lẽ có Xuân Ngọc nhà tôi đã c.h.ế.t rồi đó, tôi cực khổ nuôi lớn một đứa con gái lớn như vậy cũng không dễ dàng đâu.”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến nhà tôi, Xuân Ngọc nhà bà treo cổ thì liên quan gì đến nhà chúng tôi hả?” Ngô Thúy Bình đáp trả lời.
“Sao chuyện này lại không liên quan đến nhà bà được, Xuân Ngọc nhà tôi tự sát là do bị Thẩm Đường nhà bà ép đấy, chuyện này Thẩm Đường phải chịu trách nhiệm.”
“Là cháu ép Xuân Ngọc nhìn chằm chằm Tống Khôn người ta hả? Hay là cháu ép cô ta tự cởi quần áo ôm người ta rồi ép người ta phụ trách thế? Cháu có làm cái gì đâu, cũng không nói gì thì sao cháu lại phải phụ trách chuyện này vậy?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất