Từng câu từng chữ mà Thẩm Đường nói có sách mách có chứng khiến cả người nhà họ Lý đi đến cùng Lý Tú cũng đều cảm thấy mất mặt.
Ánh mắt Thẩm Đường qua trên người nhà họ Lý, trong lòng cô hừ lạnh một tiếng.
Cô cũng không cảm thấy Ngô Xuân Ngọc sẽ thật sự tự sát, mà nếu Ngô Xuân Ngọc tự sát thì tên của cô là Thẩm Đường sẽ viết ngược.
Với tính cách của Ngô Xuân Ngọc thì cô ta không giống là người sẽ đi tự sát, người ta còn đang tiếc mạng kìa, hơn nữa cô ta tự sát ở chỗ nào mà lại để Lý Tú trùng hợp phát hiện vậy?
Chuyện đang xảy ở đây cho dù không cần đoán thì Thẩm Đường cũng biết tám chín phần mười.
Lý Tú nghe lời phản bác của Thẩm Đường thì mặt đỏ lên vì tức giận, bà ta không thể nói lý lẽ với Thẩm Đường, nhưng hôm nay Thẩm Đường chắc chắn phải chịu trách nhiệm về chuyện này.
“Tôi không quan tâm, chuyện của Xuân Ngọc nhà tôi, Thẩm Đường nhất định phải chịu trách nhiệm!” Lý Tú không nói lại thì quyết định chơi xấu.
Chơi xấu là một chiêu trò mà có lẽ sẽ hữu dụng với nhà người khác, nhưng bây giờ dùng với nhà họ Thẩm thì lại rất vô dụng, bởi vì nhà họ Thẩm còn có một nhân vật là Ngô Thuý Bình.
Chỉ thấy Ngô Thuý Bình cầm d.a.o phay trong tay rồi tiến lên một bước, khí thế khí nuốt sơn hà này thật sự rất giống với bà ấy bây giờ, Ngô Thuý Bình nhìn Lý Tú chơi xấu, bà ấy cười lạnh một tiếng rồi nói:
“Lý Tú, bà chơi xấu trước mặt tôi lại không tự nhìn lại xem mình có thể làm được không, hôm nay nếu bà dám đụng vào Đường Đường nhà tôi dù chỉ một chút thì tôi sẽ cho bà biết... cái d.a.o làm bếp này không chỉ được dùng để thái thịt đâu!”
Mà còn có thể dùng để chặt thịt nữa đấy!
Ngô Thuý Bình cầm con d.a.o phay trong tay dũng mãnh đến nỗi khiến người nhà họ Lý không dám tiến lên, thậm chí bây giờ trong lòng bọn họ còn có chút oán trách Lý Tú tự dưng lại đi kiếm chuyện.
Ở bên ngoài không rất nhiều người trong thôn vây xem, có một bộ phận là họ hàng của Ngô Thuý Bình nên lập tức đi vào để làm chỗ dựa cho nhà họ Thẩm.
Họ phải để cho người nhà họ Lý biết người của thôn Thượng Khê bọn họ không phải dễ bị bắt nạt!
Vả lại chuyện kia của Ngô Xuân Ngọc không ai ở trong thôn là không biết, vậy sao cứ phải đổ hết lên người Thẩm Đường vậy?
“Lý Tú, bà đừng có mà gây chuyện nữa, ở thôn Thượng Khê chúng tôi không phải là không có người!”
"Đúng vậy, bà dẫn người tới gây chuyện thì chồng của bà đâu? Tôi muốn hỏi thử xem nhà bà có phải là do vợ làm chủ không, Ngô Giang Thủy nhà bà có phải bị vợ đè ở dưới đúng không!”
“Ha ha ha ha, Ngô Giang Thủy có lẽ là bị ép rồi!”
“Ha ha, ai dám nói không phải chứ, có mỗi bà vợ già mà cũng không thể trấn áp được thì làm chủ của một nhà kiểu gì đây!”
Nghe được tiếng cười chế nhạo của những người xung quanh, sắc mặt của Lý Tú không thể khó coi hơn được nữa.
Huống chi khi nhìn con d.a.o phay sắc bén trên tay của Ngô Thúy Bình thì trong lòng Lý Tú cũng sợ hãi mà trở nên lo lắng.
Nói thật bà ta muốn lừa hai đồng tiền nhưng không ngờ Ngô Thúy Bình lại hung dữ như vậy.
Ngay khi cục diện trở nên vô cùng căng thẳng, trưởng thôn mà Thẩm Đại Chí nhờ người ta gọi cuối cùng cũng đến.
Trước khi vào cửa, trưởng thôn còn cất cao giọng hét lên: “Đang làm cái gì vậy, cãi nhau cái gì thế hả?
Trưởng thôn bước vào sân, vừa nhìn thấy con d.a.o phay trên tay Ngô Thúy Bình thì nhíu mày lại, ông ấy trừng mắt nhìn Ngô Thúy Bình rồi quát lớn: “Ngô Thúy Bình, cô đang làm cái gì thế hả? Còn không nhanh chóng đưa d.a.o cho tôi mau?”
“Chú ba, cháu đang chuẩn bị g.i.ế.c gà mà, cháu sẽ nhanh chóng cất d.a.o đi.” Dù sao con gái không muốn ăn gà nữa, chú ba cũng đến đây nên cũng cần phải cất d.a.o đi!
Khi thấy Ngô Thúy Bình cầm d.a.o đi vào phòng bếp, người nhà họ Lý ở trong sân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Lý Tú, cô làm cái gì thế, đang êm đẹp cô chạy đến nhà họ Thẩm làm ầm ĩ cái gì vậy, còn mang theo nhiều người như thế, cô đang định làm gì hả?” Trưởng thôn không cho Lý Tú sắc mặt tốt.
“Trưởng thôn, Xuân Ngọc nhà tôi bị Thẩm Đường ép đến mức phải treo cổ tự sát, tôi chỉ là đến phân rõ phải trái mà thôi...”
“Phân rõ phải trái, nói lý lẽ gì?” Trường thôn còn không cho Lý Tú nói xong mà đã tức giận, sắc mặt của ông ấy không thể xem là khó coi mức bình thường: “Lý Tú, những chuyện bình thường của nhà cô tôi sẽ không nói, nhưng chuyện Xuân Ngọc làm ầm ĩ như vậy còn chưa đủ mất mặt hả? Cô lại còn không biết xấu hổ mà chạy tới nhà họ Thẩm gây chuyện, tôi thấy là do cô quá rảnh rồi đó. Có thời gian đi gây chuyện thì không bằng về nhà dạy dỗ lại con gái cho tốt, với tính cách của Xuân Ngọc nhà cô thì còn ai muốn một đứa con dâu như vậy chứ?”
“Không phải, trưởng thôn, không phải là như vậy...”
“Vậy thì định tính thế nào, cô nói thử cho tôi xem đi, tôi nói không tính, nếu muốn thì cô vào vị trí của tôi mà ngồi luôn đi, cái chức trưởng thôn này tôi để cô làm luôn được không?” Trưởng thôn lại quát lớn.
“Trưởng thôn...”
Lý Tú bị trưởng thôn khiển trách không lưu tình như vậy khiến bà ta dù có muốn nói cũng không thể mở miệng được, dù sao bà ta cũng không dám đắc tội trưởng thôn, bởi trưởng thôn chính là chức quan lớn nhất trong thôn làng, đắc tội trưởng thôn thì về nhà Ngô Giang Thủy sẽ đánh c.h.ế.t bà ta mất.
Lúc đầu đám người nhà họ Lý đến với khí thế hùng hổ thì cuối cùng phải ủ rũ cúi đầu rời đi.
Khi người nhà họ Lý rời đi, Ngô Thúy Bình lập tức cười hì hì nói với trường thôn: “Chú ba, tối nay chú ở lại nhà cháu ăn cơm tối đi, vừa hay có thể uống hai chén rượu với Đại Chí nhà cháu.”
“Đừng có lôi kéo làm quen với tôi, Thúy Bình, cô nói xem sao cô và bà nội cô lại có cái tính cách hung dữ thế hả?” Trưởng thôn tức giận nói.
“Ôi trời, không phải là cháu được chú ba che chở sao?” Ngô Thúy Bình mặt dày cười ha ha nói.
“Đừng có như vậy, tôi già rồi, chắc hai năm nữa cũng sẽ xuống thôi.”
Còn Ngô Học Bằng trong lời của Ngô Thúy Bình chính là con trai của Ngô Thanh Sơn, ở trong thôn nhiều năm, Ngô Học Bằng rất được nhiều người yêu thích, vì vậy mọi người đều ngầm thừa nhận chức trưởng thôn đời kế tiếp sẽ là Ngô Học Bằng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất