Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Cuối cùng Ngô Thanh Sơn vẫn ở lại nhà họ Thẩm ăn cơm chiều, đến giờ ăn cơm lại đúng lúc Ngô Học Bằng đi tìm người để về ăn cơm, sau đó Ngô Học Bằng cũng bị Ngô Thúy Bình đang chuẩn bị tạo mối quan hệ từ trước giữ lại ăn cơm cùng.

Ngô Học Bằng là người có học thức, anh ấy có tốt nghiệp trung học, nếu không phải vì thời đại trước khá nhạy cảm thì Ngô Học Bằng cũng có thể học lên đại học.

Vì vậy Ngô Học Bằng càng nhìn càng thích Thẩm Đường, nhất là khi nghe nói thành tích học tập của Thẩm Đường rất tốt thì lại càng thích hơn.

Thẩm Đường ngồi nói chuyện với bác Ngô, cô có thể cảm nhận được rõ ràng bác Ngô này rất hòa đồng.

Ở bên khác, Lý Tú trở về thì Ngô Xuân Ngọc cũng không dễ sống nữa, Lý Tú thẳng tay đánh cho Ngô Xuân Ngọc đang nằm trên giường giả c.h.ế.t một trận rồi bắt cô ta đi làm việc nhà.

Chỉ là một con nhóc thôi, không đi làm việc mà còn dám nằm ở đây lén lười biếng!

Lý Tú nghĩ lại những oan ức mà bà ta phải chịu ở nhà họ Thẩm, càng nghĩ trong lòng càng giận, cuối cùng bà ta cho rằng tất cả đều là do con nhóc c.h.ế.t tiệt Ngô Xuân Ngọc này, vì vậy trong lòng bà ta càng thêm quyết tâm phải gả cái thứ làm mất tiền này càng sớm càng tốt.

Hai ngày nhanh chóng trôi qua, Thẩm Đường cũng trở về trường học.

Chẳng mấy chốc, kỳ thi giữa kỳ lại sắp tới.

Hồ Tiền Tiến ngồi chấm bài ở văn phòng, anh ấy khá bình tĩnh với kỳ thi giữa kỳ này, dù sao lớp 2-10 cũng là lớp xếp cuối cùng của khối mười một, nhưng Hồ Tiền Tiến vẫn ôm hy vọng với từng học sinh của lớp mười, về điểm số thì đó cũng không phải là tiêu chuẩn để đo lường một học sinh.

Trong khi Hồ Tiền Tiến đang chấm bài, một số giáo viên chủ nhiệm khác trong văn phòng lại đang thảo luận về kỳ thi giữa kỳ sắp tới.

“Này anh Đường, lần này ba người đứng đầu chắc vẫn được lớp anh lấy hết nhỉ, đúng rồi, Tần Lạc lớp cậu chắc lần này cũng lại lấy vị trí đầu tiên đúng không?”

“Ha ha ha, cái này thì tôi không thể nói chắc, nhưng Tần Lạc của lớp chúng tôi đúng là thật sự rất lợi hại, điều này tôi không phủ nhận.”

“Tất nhiên, học sinh lớp anh toàn là những đứa trẻ tốt, ngoan ngoãn nghe lời lại còn học giỏi, chúng tôi rất ghen tị với lớp anh dẫn dắt đó anh Đường.”

“Bọn nhỏ đều rất tự giác nên tôi đúng là không phải lo lắng gì về lớp này.”

Hồ Tiền Tiến nghe cuộc thảo luận của vài giáo viên ở bên cạnh, nhưng lại không có ý định tham gia vào cuộc nói chuyện này, dù sao chủ đề cao cấp như mười người đứng đầu này anh ấy chưa từng tham gia vào.

Bây giờ người có thành tích tốt nhất trong lớp mười chính là Thẩm Đường, nhưng Hồ Tiền Tiến biết điểm số của Thẩm ĐƯờng cũng chỉ xếp ngoài bảng xếp hạng một trăm người nên anh ấy vẫn giữ im lặng với đề tài này.

————

“Bíp, hoàn thành nạp 1% điện cho hôm nay.”

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nạp điện cho một ngày, Thẩm Đường đặt cuốn sách trong tay xuống, cô giơ tay xoa cái cổ đang hơi đau nhức của mình.

“Đường Đường, nhanh lên, chúng ta đi đến nhà ăn đi, hôm nay có thịt xào ớt xanh, đi chậm là không còn phần đâu đấy.”

Lục Viên dậm chân dùng tư thế chuẩn bị phi nước đại, khi cô ấy vừa dứt lời thì lại cảm thấy có một luồng gió lướt qua trước mắt mình.

Sau đó cô ấy ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Đường chạy trước được vài bước rồi, Lục Viên ngơ ngác nhìn Thẩm Đường.

Thẩm Đường chạy từ lúc nào vậy trời?

Khi Thẩm Đường nghe được chữ “thịt” này thì đã bắt đầu chạy rồi, cô chạy được vài bước lại phát hiện Lục Viên vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ nên đành quay trở lại kéo cô ấy chạy.

Chạy đi, chạy đi, thịt đang gọi kìa!

Đến nhà ăn, Thẩm Đường và Lục Viên đi xếp hàng.

Đột nhiên, Lục Viên vươn tay ra chọc chọc vào cánh tay của Đường Đường, cô ấy cười hì hì hì hì hai tiếng rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Thẩm Đường nhìn sang hàng bên cạnh.

Thẩm Đường quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy một thiếu niên đẹp trai ở trong hàng kia.

Thiếu niên có mái tóc ngắn ngang tai và đeo một cái kính mắt ở trên sống mũi, nhìn cậu ấy trông vô cùng lịch lãm sạch sẽ.

Thẩm Đường chỉ nhìn vài giây rồi thu tầm mắt lại, sau đó cô nhìn Lục Viên với vẻ mặt khó hiểu.

Ý gì?

Lục Viên thấy vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu của Thẩm Đường thì không nhịn được mà đưa tay véo lên gương mặt trẻ con của Thẩm Đường, cô ấy nhỏ giọng nói: “Tần Lạc đó!”

Thẩm Đường không nói gì, nhưng đôi mắt của cô đã để lộ tất cả những nghi vấn trong lòng cô: Tần Lạc là ai?

“Tần Lạc đó, thần học, Tần Lạc là người nhiều lần đứng nhất trong các kỳ thi, cậu không biết hả?” Lục Tròn dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cô.

“À, bây giờ tôi biết rồi.” Thẩm Đường cười đáp lại.

Ngay khi hai người còn đang nhỏ giọng thì thầm với nhau, Thẩm Đường đột nhiên cảm thấy có một bóng người bỗng dưng xuất hiện che khuất tầm nhìn của cô.

Thẩm Đường ngẩng đầu, sau đó cô nhìn thấy... Giang Thăng.

Thẩm Đường với vẻ mặt ngơ ngác: Tình huống gì vậy?

Lục Viên cũng sững sờ.

Lục Viên đã từng nghe nói về chuyện của Thẩm Đường và Giang Thăng, nhưng cho dù Lục Viên nhìn như thế nào thì cô ấy vẫn cảm thấy Giang Thăng không xứng với Thẩm Đường.

Hơn nữa, sau đó Thẩm Đường cũng nói cô và Giang Thăng không phải là người yêu.

Vì vậy vấn đề được đặt ra là, không phải người yêu, nhưng Giang Thịnh tìm Thẩm Đường trước mặt nhiều như vậy làm gì?

Giang Thăng đứng cạnh Thẩm Đường khiến ánh mắt của các bạn học xung quanh đều ngầm nhìn chằm chằm vào chỗ của bọn họ.

Trời trời, kiếm chuyện à?

Ngay khi mọi người đang chờ hóng chuyện thì người trong cuộc là Thẩm Đường chỉ thản nhiên liếc nhìn Giang Thịnh một cái rồi thu hồi tầm mắt, sau đó mọi người xung quanh đều nghe thấy Thẩm Đường nói.

Cô nói: “Xin lỗi, nhưng cậu không được chen hàng!”

Mọi người thật sự không biết nên nói gì cho phải với câu nói vội vàng không kịp chuẩn bị này của Thẩm Đường.

vẻ mặt của Giang Thăng người ta là vẻ mặt muốn chen hàng hả? Có phải thị lực của Thẩm Đường không tốt đúng không? Cô không thấy tình cảm mơ hồ trong mắt Giang Thăng hả?

Thẩm Đường hoàn toàn tỏ ra không hiểu gì, cô chẳng những không nhìn ra mà còn có hơi ghét Giang Thăng đứng ở đây.

Giang Thăng muốn nói lại thôi một lúc, cuối cùng cậu ta nói: “Thẩm Đường, chúng ta có thể chuyển sang chỗ khác chuyện không?”

“Không thể!” Thẩm Đường từ chối cậu ta vô cùng gọn gàng linh hoạt.

Thẩm Đường bày tỏ: Nói đùa à, cô xếp hàng ở đây có buổi rồi, có chuyện gì quan trọng hơn cả việc cô ăn cơm sao?

eyJpdiI6IlhnTldHZ29JcWwzOVEyWitMd2hiK2c9PSIsInZhbHVlIjoiQzhEUGFjdXlXZzRpZXR1bWNxUjhZUnFLaXVIZkdiczRmYlZBMnJDbkZYVlVBMW9tT3hGN3hyaExBMmIySDBtN3VNRktlU3NNXC85OUxFb0JYSkcrbGhickVsbWhrR3NMS25EanJ0TUZxUElzSjdNXC9EK1lhbzB4YTg5TlpMM21PeUUwUmNHK3lmS2p6MXQwMzhHV2RVM052cXpRZHZ1Tnhya0Nvc1pYTnhXTVdWXC9XWUJzOHQwalE4UFZVcGt2cG43aEtDSUdiYWNudEY3cUZzUzhNaGhQeit5RVNtYmVNMXZoUnROdERkXC9cL2dPYmhPaFNkelg5ZEt1VFRqM25ySngyV1FqZmhWRzhWUkRxSlJhWUx2RkV0MHltYTV4MUFnd0Nvd1FLczhZT2lDUT0iLCJtYWMiOiJlYjk4ZDM3NjQzNzdjZmZmMzRmYzgyMTY0NWZkNjI0ZGE2Y2JlYTAzYTk5ZTdlNjdkOTk4NTE3MzNjMmI5YjJjIn0=
eyJpdiI6IkZOZkpKXC8yMnJJMlFoK3VcL0NHQjVwZz09IiwidmFsdWUiOiJsSDBIbnhDMTVqczVQcEtZRWc2djN3ZFlETm5KT3g3cHRcLzI5Q1dScnFvZUFIVEgydStlcGRaVmpcL1pSVjRSdVpzckVZVHZjeVR6RUVKT2N6Rnh3Z1VPbzhqVXNYZ1NtSE51ZzVoUEVUQUsxeHh1U1pITG9IeG1QWVV3MHhEVnA0NnZmaVNCcjZRQnJmcXlXcHVzNXF2dWNpNEJldTdsZ3RFZUZqTXhlM0hzTHd3S3hmRks0U2ZnZUorZ1NLVENGeHVsc1hvMGQ0enpueldzQ25xM3JoeTVjY0kxRnorQ1hLVlwvSk1oV0MzVStkbkRBUWpsK0Y4Nkw1cTJJWnNMcUw3YjZvMU9DTlpCVURTODEzS2lCU2xYM3c4enZSNEtyXC9GT3lvZDNRZUFVXC82RjNFK3RVZkNEenpGWkFpS2dBYXNSUnY1M0dcLzhHcXBGeU0rWWJvTVlib0hPbWxXV3V6dERlNWh3ek1SWUFWdFNTSVA4M0ZJXC8yUEJuOEJ0ZStuZmc2ckFVR2l2NU1MNk05MkZ0UENzTlB5QVV6T0lFSGg3NEk5K21rSFYySGJEWWVscndVREtMRWRDNXZ0eEFZZ1huKyIsIm1hYyI6IjhkNzQ0OWE0OTJhZDM4NTYxZTc2YjVkNjllM2U5YjJmZjcwYjg4NzU0NDViZWU5MzRmNjdlODQ1Y2JiOGM1YWIifQ==

Hừ, cô sẽ không bị mắc lừa đâu.

Ads
';
Advertisement