Còn Giang Thăng vừa bị từ chối thì trong mắt bắt đầu lộ ra chút đau lòng, cậu ta mấp máy môi nói: “Thẩm Đường, tôi thật sự có lời muốn nói với cậu, chúng ta có thể...”
"Không được, tôi đã từ chối cậu rồi thì cậu có thể đừng chặn tầm nhìn của tôi được không hả.” Thẩm Đường không kiên nhẫn liếc nhìn Giang Thăng một cái.
Nói thật, Thẩm Đường thật sự rất xem thường dáng vẻ ấp a ấp úng của Giang Thăng, một người đàn ông trưởng thành có lời muốn nói thì phải nói, do dự làm cái gì không biết.
Giang Thịnh nhìn ra sự không kiên nhẫn trong mắt Thẩm Đường thì càng đau lòng hơn: “Thẩm Đường, kỳ thi giữa kỳ ngày một cậu ôn tập thế nào, nếu không tôi cho cậu mượn vở ghi chép của tôi được không?”
“Không cần, tôi ôn xong rồi.” Thẩm Đường lại
Giang Thịnh nhìn thấy Thẩm Đường liên tục từ chối, cuối cùng cậu ta buồn bã rời đi.
Sau khi lấy cơm và cướp được chỗ ngồi xong, Lục Viên không nhịn được mà lén lút quan sát vẻ mặt của Thẩm Đường.
Thẩm Đường cũng không thèm quan tâm đến gì nữa, bây giờ trong mắt cô không có gì quan trọng hơn là thịt.
Không nhịn được mà vội vàng ăn một miếng, trong lòng Thẩm Đường thầm đánh giá, cho dù tay nghề của đầu bếp ở nhà ăn vẫn bình thường như mọi khi, nhưng độ ngon của thịt cũng đã đủ để bù đắp sự thiếu hụt trong kỹ năng của đầu bếp rồi.
“Đường Đường, thật ra vừa rồi cậu cũng có thể nhận lấy vở ghi chép của Giang Thăng, dù sao Giang Thăng cũng học giỏi như vậy mà.” Lục Viên thử thăm dò thì thầm nói một câu.
“Hả?” Thẩm Đường ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy vẻ mặt quan tâm của Lục Viên thì cười nói: “Bạn học Lục Viên à, cậu yên tâm đi, tôi không cần đâu, kỳ thi giữa kỳ lần này tôi nhất định sẽ cố gắng.”
“Vậy được, cậu cố lên.” Lục Viên nhìn Thẩm Đường vô lo vô nghĩ thì cũng từ bỏ việc thuyết phục cô.
Bây giờ Thẩm Đường là người có thành tích học tập tốt nhất, nếu cô đã nói ôn xong rồi thì có lẽ cũng sẽ không quá tệ đúng không?
Kỳ thi giữa kỳ diễn ra theo đúng kế hoạch.
Thẩm Đường cầm túi đồ dùng học tập đi vào trong phòng thi, môn thi đầu tiên là môn toán.
Sau khi được phát bài thi, Thẩm Đường đọc đề bài thì cảm thấy bài này cũng không quá khó với cô.
Sau hai ngày rưỡi dài dằng dặc, buổi chiều sẽ được nghỉ nên các bạn học đều đồng loạt rời khỏi trường học để về nhà.
Thẩm Đường rời khỏi trường học rồi về nhà của Thẩm Quang Minh, bây giờ thái độ của Lưu Mỹ Lan đối với Thẩm Đường so với trước đây thật sự là một trên trời còn một dưới đất.
Ngay cả Thẩm Quang Minh cũng phải đứng sang một bên để nhường chỗ cho Lưu Mỹ Lan, Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan bảo mấy ngày nghỉ này Thẩm Đường có thể ở lại trong nhà bọn họ một hai ngày, bình thường bọn họ đi làm thì Thẩm Đường có thể đi ra ngoài tìm bạn học chơi.
Sau khi ăn trưa ở nhà, buổi chiều Thẩm Đường có hẹn ra ngoài chơi với Lục Viên.
Khi Thẩm Đường đến nơi thì mới phát hiện ở đó không chỉ có mỗi một mình Lục Viên mà còn có thêm mấy bạn học của lớp mười, trong đó nam sinh nữ sinh đều có.
Thẩm Đường và các bạn học chơi đến chiều tối khi trời sắp tối mới tạm biệt các bạn rồi về nhà.
Ở bên này, Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan thấy sắc trời đã tối đen mà Thẩm Đường vẫn chưa về nhà thì hơi lo lắng.
Cặp vợ chồng lo lắng cũng không phải là không có lý, dù sao ngoại hình của Thẩm Đường thật sự rất tốt, hơn nữa Thẩm Đường còn là một cô gái nên đi ra ngoài vào lúc này cũng không an toàn.
“Nếu không thì, Quang Minh, anh ra ngoài tìm thử xem, giờ cũng đã tối rồi mong đừng xảy ra chuyện gì.” Lưu Mỹ Lan nói.
Thẩm Quang Minh trả lời không chút nghĩ ngợi: “Vậy anh ra ngoài tìm thử, buổi trưa Đường Đường nói sẽ đi chơi với bạn học ở đường Trung Hưng, anh thử ra đường đó tìm thử.”
Khi Thẩm Quang Minh đã đi ra ngoài, Lưu Mỹ Lan ở trong nhà với Thẩm Đào vẫn cảm thấy lo lắng đứng ngồi không yên.
Thẩm Đào thấy mẹ mình như vậy thì không nhịn được mà nhìn mẹ thêm vài lần.
Trong lòng Thẩm Đào cảm thấy rất khó hiểu: Từ khi nào quan hệ giữa mẹ và cô nhỏ lại tốt như vậy?
Sau khi Thẩm Quang Minh ra ngoài thì đi thẳng tới đường Trung Hưng, sắc trời đã tối đen khiến trong lòng Thẩm Quang Minh càng thêm bất an.
Ở bên này, Thẩm Đường quả thực đang gặp phải rắc rối.
Trong con hẻm yên tĩnh, Thẩm Đường cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông say khướt trước mặt, trong lòng cô thầm than mình thật sự rất xui xẻo.
Mà ánh mắt của người đàn ông say rượu kia nhìn Thẩm Đường khiến người ta cảm thấy không đúng lắm.
Mặc dù người đàn ông này uống say, nhưng anh ta không say đến mức không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, anh ta nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trắng trẻo trong sáng cách anh ta vài mét thì trong lòng không nhịn được mà xuất hiện một ý nghĩ xấu xa.
Khi phát hiện trong hẻm chỉ có mình anh ta và cô gái nhỏ này, người đàn ông bắt đầu di chuyển, đôi mắt của anh ta nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, đồng thời đi về phía cô từng bước một.
Gần như ngay khi người đàn ông di chuyển thì trong lòng Thẩm Đường cũng thầm nói một tiếng “không tốt”, khao khát sống sót của cô khiến cô lập tức xoay người chạy.
Chỉ với cơ thể nhỏ bé này của cô, không chạy thì chẳng phải rất ngu ngốc sao?
“Hệ thống hệ thống, cứu mạng!!!”
Thẩm Đường vừa chạy vừa hét to: “Cứu mạng”, hét trong lòng, nhưng miệng cũng không nhàn rỗi.
Một tiếng hét này của Thẩm Đường có thể coi như đã khiến người đàn ông kia tỉnh rượu, khi nhìn Thẩm Đường chạy được vài bước, suy nghĩ đầu tiên của người đàn ông kia chính là đuổi theo.
Cư dân sống trong hẻm nghe thấy tiếng kêu cứu của Thẩm Đường thì cũng vội vàng muốn ra giúp đỡ.
Nhưng cho đến khi có người bước ra khỏi nhà thì bọn họ lại chỉ thấy một con hẻm trống không, không có một bóng người nào trong hẻm như thể tiếng kêu cứu vừa rồi chỉ là ảo giác của bọn họ.
“Anh có nghe thấy tiếng hét không?” Có người hỏi.
“Có nghe, nhưng sao lại không thấy ai vậy?”
“Có phải là có người cố ý quấy rối không?”
“Chắc vậy, được rồi được rồi, về đi, chắc chắn là có người quấy rối rồi.”
Ánh mắt hung ác nham hiểm của người đàn ông nhìn thoáng qua cô gái trong ngực, trong mắt anh ta lóe lên sự tàn nhẫn, đã xảy ra chuyện này thì không thể tùy tiện thả cô gái này ra được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất