Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Thẩm Đường, sao cô có thể như vậy được chứ, tôi còn cho rằng chúng ta là bạn bè đó?” Tôn Anh My nói với vẻ mặt thất vọng như thể Thẩm Đường đã làm ra chuyện gì đó khiến cô ta phải thất vọng.

Thẩm Đường tỏ vẻ: Rốt cuộc Tôn Anh My này đang hiểu lầm cái gì vậy?

Trên thực tế Thẩm Đường cũng cảm thấy rất ngơ ngác, cô đã làm cái gì thế này?

Sao lại có thể khiến Tôn Anh My hiểu lầm bọn họ là bạn bè thế?

Suy nghĩ nhiều rồi thì phải?

Thẩm Đường chưa bao giờ cho rằng mình sẽ làm bạn bè với cô gái ngấp nghé bạn trai nhà mình, cho dù là từng ngấp nghé thì cũng không được.

Trong tiểu thuyết không phải có một loại kịch bản bạn thân của nữ chính thích nam chính, sau đó nữ chính vẫn làm bạn thân với người kia, Thẩm Đường chưa từng cảm thấy logic này là phù hợp cả.

Ai làm bằng lòng làm bạn bè với cô gái có ý với bạn trai của mình chứ, ai vui lòng thì đi mà chơi, Thẩm Đường không bằng lòng.

Làm bạn bè với cô gái thèm muốn bạn trai nhà mình hả?

Không không không, vẫn nên là tình địch thì hơn.

Nhỡ đâu ngày nào đó đầu mình mọc cỏ, vậy lúc đó phải tự khóc vì mình đã ngu ngốc rồi.

Không phải người ta có câu nói, đàn ông và bàn chải đánh răng không được dùng chung với người khác.

Trong lý luận của Thẩm Đường, chỉ có bạn trai mới không thể chia sẻ với người khác, phải có mấu chốt, cùng thưởng thức! Chứ không phải là cùng chia sẻ.

Thẩm Đường luôn cho rằng bạn trai của cô phải giữ một khoảng cách nhất định với bạn bè của cô, phòng ngừa lật xe!

Đến việc cùng thưởng thức mà Thẩm Đường đã cảm thấy không vui rồi, sao cô có thể làm bạn bè với Tôn Anh My được chứ?

Vì vậy, Tôn Anh My đang nghĩ cái quái gì vậy?

Hiểu lầm to thật đó!

Thấy Tôn Anh My vẫn ai oán như thế, Thẩm Đường nhíu mày, gần đây tâm trạng của cô đang ở trong giai đoạn bất thường, tính cách kiên nhẫn của cô không quá tốt.

Vì vậy Thẩm Đường quyết định quay người tiếp tục xem đồ ở xung quanh.

Nếu không phải bởi vì có những ngày đặc biệt này, hôm nay Thẩm Đường sẽ không xuất hiện ở đây.

Tôn Anh My thấy Thẩm Đường như vậy, trong lòng cảm thấy rất không vui, mấy ngày nay cô ta còn cho rằng Thẩm Đường khá tốt, bây giờ cô ta bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc Cố Thịnh thích Thẩm Đường ở đâu vậy.

Thẩm Đường không quan tâm Tôn Anh My suy nghĩ cái gì, chuyện này không liên quan đến cô, mà Thẩm Đường cũng lười quan tâm.

Mà bây giờ, ở bên ngoài cửa hàng.

Người chờ bên ngoài đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, bọn họ đã chờ ở đây gần nửa tiếng đồng hồ rồi mà mục tiêu vẫn còn chưa đi ra.

Vì tránh để cho xảy ra biến cố, bọn họ bắt đầu không còn kiên nhẫn nữa.

Cuối cùng, sau mười mấy phút, bọn họ không chờ nổi, một trong số đó đi vào trong cửa hàng.

Vừa vào cửa hàng đã lập tức nhìn thấy Thẩm Đường đang xem đồ, người đàn ông vừa đi vào cửa, Tôn Anh My, Thẩm Đường và bà chủ đều nhìn người này.

Sau khi người đàn ông đi vào, anh ta lơ đãng nhìn thoáng qua Thẩm Đường một chút, bước chân dần bước về phía cô.

Nhận ra được người đàn ông đang đi tới, Thẩm Đường nhìn lướt qua người đàn ông, sau đó cụp mắt xuống, cô cười nhẹ giơ tay chị vào một thứ trên quầy rồi nói: “Bà chỉ, cho cháu xem thử cái này được không ạ?”

Bà chủ nhìn theo hướng mà Thẩm Đường chỉ và phát hiện đó là bình nước ấm được xếp trên cùng của cái tủ, bà chủ vội vàng giẫm lên ghế để lấy đồ.

Ngay khi bà chủ đang lấy thứ gì đó, Thẩm Đường đút tay vào trong túi và nắm chặt thứ đồ trong đó, trên mặt cô vẫn nở nụ cười nhẹ không có chút thay đổi nào.

Người đàn ông càng ngày càng tới gần Thẩm Đường.

Sau đó người đàn ông đứng bên cạnh Thẩm Đường, gần như là trong chớp mắt, Thẩm Đường và người đàn ông đồng thời ra tay.

Người đàn ông dùng tay không muốn đập vào cổ của Thẩm Đường, anh ta muốn đánh ngất cô.

Đáng tiếc, anh ta còn chưa đụng được vào Thẩm Đường thì đột nhiên cảm thấy có một luồng điện tê dại, sau đó cơ thể của người đàn ông run rẩy mấy lần rồi ngã “phịch” xuống đất.

Biến cố xảy ra khiến bà chủ và Tôn Anh My đều ngẩn người mất một lúc, sau đó hai người trước mắt nhìn Thẩm Đường với vẻ mặt ghét bỏ ngồi xổm xuống, cô dùng cái bút máy trong tay nghiêm túc chọc vài cái vào người đàn ông.

Thẩm Đường: Nghiêm túc đánh trúng mục tiêu!

Thẩm Đường dùng vẻ mặt vô tội nhất làm ra chuyện tàn nhẫn nhất!

Khi thấy cơ thể của người đàn ông lại run rẩy rồi hoàn toàn không động đậy nữa, bà chủ và Tôn Anh My mới tỉnh táo lại.

Sau khi dùng dòng điện khiến anh ta choáng váng hoàn toàn, Thẩm Đường nhanh chóng chạy ra đóng cửa tiệm lại, theo động tác của Thẩm Đường, người đang canh trừng ngoài cửa cũng phát hiện có điều gì đó không thích hợp.

Ba người đàn ông vừa chạy đến đã bị cửa tiệm đóng kín ngăn lại, sau đó bọn họ bắt đầu nhấc chân đạp cười.

Trong phòng, Tôn Anh My và bà chủ đều ngơ ngác, sau một hồi lâu mới phản ứng lại được, hai người họ căng thẳng nhìn Thẩm Đường.

Bây giờ Thẩm Đường không có thời gian để để ý hai người họ, cô cầm điện thoại bắt đầu gọi điện cho số năm.

“Alo, Thẩm Đường à, chúng tôi đến ngay đây.”

“Các anh đến nhanh một chút, vừa rồi có người muốn đánh ngất tôi, tôi cho anh ta bất tỉnh rồi. Cửa đã bị tôi đóng lại, bây giờ ở bên ngoài đang có người muốn đạp cửa vào, tiếng đá cửa của bọn họ càng lúc càng to hơn.” Thẩm Đường nhỏ giọng kể lại tình huống bây giờ của cô cho số năm ở đầu dây bên kia, đồng thời còn dịch chiếc tủ tới để chặn cửa.

Nhưng cái cơ thể nhỏ bé của Thẩm Đường không dùng được, vẫn là bà chủ tỉnh táo lại rồi lập tức đi tới giúp đỡ.

“Được rồi, tôi lập tức đến ngay đây.” Số năm không cúp điện thoại mà tiếp tục giữ liên lạc với Thẩm Đường.

Tiếng động ở bên ngoài ngày càng ngày càng lớn hơn, nhìn cánh cửa lắc lư kịch liệt như thể sắp không trụ được nữa, Tôn Anh My bắt đầu sợ hãi, cô ta nhìn chằm chàm Thẩm Đường một hồi lâu, do dự một lúc, sau đó không nhịn được mà bắt đầu nói: “Thẩm Đường, cô có cần... ra ngoài xem một chút không?”

Gần như là khi Tôn Anh My vừa nói, ánh mắt sắc bén của Thẩm Đường lập tức nhìn qua khiến Tôn Anh My cảm thấy chột dạ.

Ngay lúc này, tiếng động ở ngoài cửa đột nhiên dừng lại.

eyJpdiI6InJtaWtsRWNUT09adEdoVGlZYWxOdVE9PSIsInZhbHVlIjoiNEZUUURtODBHdHBsVXdTWW1iQTR2M0hkZlNicElUb0x4UlpWOWNXTHVcLzRLUWFJZ2ZKYkt4ZzVjXC9YWEJBeWVXditXR24zOTlXZ1d2T3RSVFgyc2wrNm9rNTZscnQ4WU9EWkt3dkdzVGV2enAzNXdoUE1udXRaTGxKNXdWZlwvaEFVYXpURk81NDErQzZLUTc2NGhOYzh5THpoXC9qTWphVERMSStuZWxraFVFdDNsVEJrQlVmeGJuU0w3ZktKYzY5aHo3WTNqRVVCT2JWc3U0Yk1DWmc4U1wvaEZUcVFnVzRJXC9ZZTEzQ1BSd1JScnp6U25UbVBcLzJMaWlLRDJNNnp4cWUiLCJtYWMiOiIzZjcyYjBkOTlmNmY1ZDYxYzU3ZmY2YTM2Mzk2Y2NjNGMxZmM4MDBkYzJjYjk0NzhjYTk2MTlmNDEyNmU5N2ZiIn0=
eyJpdiI6IllyKzhsXC9mYkpDY2tVbkVJNHhCcmpnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRDK091NXZtU2taZWJhQzRlUzZYRHBoZCt5SDczZ2VcLyszb0l2R1U3UkdsVnUrTStlSkdaRjlheUo3a2lLWGpDQVdUVGV3dGdcL3ZsVmZQMHljdkkrN1hQS296ZlNRKzBuREk2VkxXWDk3YUYwWDZGS0JvRXgybjN5NDZSN1RpOWdicWJRUVEwQXNlOVwvY1owR1BqTUhkbGJxYytVTEErT3YwM0pYNnBuNTU3Zz0iLCJtYWMiOiI1NjMzNzJhYjM1MDMwOTU4MjQ5Y2M2NGE5MmE4YTY2OGZmNTYzODQyMTUyNzZlMWQxZTRkMzY0Y2YxNjFlZDZlIn0=

Bây giờ Thẩm Đường mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đang nắm chặt chiếc bút máy cuối cùng cũng thả lỏng ra một chút.

Ads
';
Advertisement