Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Những người khác có thể giữ thể diện cho Thẩm Đường, nhưng khi cô đi vào nhà ăn và đụng phải tình địch Tôn Anh My, cô ta sẽ không giữ thể diện cho Thẩm Đường.

“Ôi trời, đi theo thầy Trịnh rất mệt thì phải, xem con mắt sắp thành gấu trúc rồi kìa.” Vẫn còn quá trẻ, sao phải hành hạ bản thân như thế chứ?

Thẩm Đường biết lời này của Tôn Anh My không có bất cứ ý không tốt gì, chỉ thấy cô thản nhiên ngước mắt lên nhìn Tôn Anh My rồi đưa tay che miệng ngáp một cái, nước mắt sinh lý làm đôi mắt của cô càng ướt át hơn.

“Ồ, tôi xinh đẹp, có mắt gấu trúc cũng đáng yêu.” Thẩm Đường không đỏ mặt không thở gấp mà bình tĩnh đáp lại một câu.

Tôn Anh My nhìn thoáng qua Thẩm Đường da mặt dày đến sợ ngẩn người, Tôn Anh My tỏ vẻ, cô ta đã lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được người không biết xấu hổ như Thẩm Đường, thật sự là kiến thức đáng tiếp thu mà.

“Đúng rồi, hôm nay xe cung ứng đi ra ngoài mua hàng, cô có muốn đi cùng không?” Tôn Anh My khó chịu nói.

Khụ khụ, cô ta chỉ là muốn có khoảng cách gần để quan sát Thẩm Đường thôi, để xe rốt cuộc Cố Thịnh coi trọng Thẩm Đường ở chỗ nào.

Tôn Anh My đã không còn suy nghĩ gì với Cố Thịnh nữa, Cố Thịnh và Thẩm Đường đã đính hôn, Tôn Anh My sẽ không có suy nghĩ đi làm người thứ ba, điều kiện của cô ta không kém, sao phải nghĩ quẩn, sao phải để bản thân chịu ấm ức đi làm tiểu tam chứ.

Tôn Anh My đã suy nghĩ rõ ràng rồi, người có thể được điều đến nơi này đương nhiên sẽ không phải là người chỉ có não yêu đương.

Vì vậy, Tôn Anh My buông tay rất dứt khoát.

Nhưng mà buông tay thì buông tay, nhưng trong lòng vẫn còn có hơi không cam tâm, cô ta muốn biết vì sao lại là Thẩm Đường?

Thẩm Đường nghe thấy Tôn Anh My nói vậy, cô suy nghĩ một lát rồi đáp lại: “Vậy cùng đi đi, đúng lúc tôi cũng phải đi mua chút đồ.”

Sau một tiếng đồng hồ, Thẩm Đường, Tôn Anh My và một thím ở trong nhà máy ngồi trên xe cung ứng đi ra ngoài.

Xe cung ứng của nhà máy sẽ ra ngoài nửa tháng một lần, bình thường người trong nhà máy muốn ra ngoài thì phải nộp báo cáo, hơn nữa sẽ không có xe đưa đón mà phải đi bộ.

Lần trước khi Thẩm Đường đến thật sự không đúng lúc, vì vậy cô mới phải di đến mức chân bị phồng rộp.

Xe cung ứng chạy trên con đường gồ ghề, mấy người Thẩm Đường ngồi phía sau cũng lắc lư theo.

Khi Thẩm Đường cảm thấy m.ô.n.g mình sắp vỡ thành tám mảnh thì cuối cùng xe cũng dừng lại.

Sau khi Tôn Anh My và tài xế hẹn gặp nhau lúc hai giờ chiều, cô ta lập tức dẫn Thẩm Đường đến cửa hàng gần nhất.

Bởi vì tình huống lần này khá đặc biệt, nên mấy người số năm không đi theo Thẩm Đường.

Sau đó, hai người Thẩm Đường và Tôn Anh My sóng bước đi trên đường, cả hai đều không biết mối nguy hiểm trong bóng tối đang lặng lẽ tới gần...

“Thầy Trịnh, hôm nay Thẩm Đường không đi cùng thầy ạ?”

“Không, hôm nay xe cung ứng đi ra ngoài, Thẩm Đường đã ra ngoài mua chút đô rồi, có lẽ khi nào xe cung ứng về thì sẽ quay lại.” Trịnh Văn Hóa đáp lại một câu.

“Cái gì, anh nói Thẩm Đường đi ra ngoài hả?” Xưởng trưởng đi ngang qua trùng hợp nghe thấy chuyện này.

Xưởng trưởng lập tức đi tới, ông ấy nhìn chằm chằm Trịnh Văn Hóa.

Trịnh Văn Hóa thấy vẻ mặt nghiêm túc của xưởng trưởng, ông ta ngẩn người một lúc, nhất thời không hiểu vì sao xưởng trưởng lại có dáng vẻ này, nhưng vẫn gật nhẹ đáp lại: “Đúng vậy, đi ra ngoài rồi, xưởng trưởng có gì không đúng sao?”

“Không đúng!” Quá không đúng.

Xưởng trưởng để lại hai chữ rồi vội vàng chạy về văn phòng gọi điện thoại.

Sau mấy phút, xưởng trưởng gọi điện thoại đi, khi đầu bên kia nghe thấy Thẩm Đường đi ra ngoài một mình thì lập tức trở nên căng thẳng.

Làm việc thế nào vậy, không phải vừa gọi điện nói nhất định phải đảm bảo an toàn cho Thẩm Đường à? Sao bây giờ đã xảy ra chuyện rồi?

Xưởng trưởng bị khiển trách hai câu, sau đó bên kia bão xưởng trưởng lập tức đi tìm người.

Ở bên kia, mấy người số năm cũng đã nhận được tin tức.

Thật ra mấy người số năm vẫn luôn ở trong thị trấn chờ lệnh, bởi vì bọn họ vào xưởng thì sẽ không tiện lắm, vì vậy khi Thẩm Đường tới đây, ngày hôm sau bọn họ đã đợi trong thị trấn này rồi.

Chỉ là Thẩm Đường không biết chuyện này, bây giờ nhận được tin tức, mấy người số năm lập tức bắt đầu đi tìm người

Ở đây người ngã ngựa đổ để đi tìm, Thẩm Đường ở một bên khác thì đang ở trong cửa hàng mua đồ.

Khi Thẩm Đường nhận được điện thoại của số năm là lúc cô đang trả tiền, thấy dãy số quen thuộc của số năm, cô lập tức bấm nghe.

“A lô, cô đang ở đâu vậy?”

Giọng nói của số năm truyền qua điện thoại.

“Tôi đang ở một cửa hàng trong thị trấn, sao vậy?” Thẩm Đường nói.

“Cửa hàng nhà ai, cô nói địa chỉ cho tôi biết, còn nữa, cô đừng có cử động, chúng tôi lập tức qua đó tìm cô.” Số năm nói.

Thẩm Đường nghe thấy giọng nói của số năm thì lập tức biết anh ấy đang rất nghiêm túc, vì vậy sau khi nói địa chỉ cho số năm biết, cô định đứng ở đây để đợi bọn họ đi tới.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Đường nhận đồ mình vừa mua từ trong tay bà chủ, sau đó tiếp tục đi sang một bên để xem những thứ khác.

Nếu đã không định rời đi, vậy nhân tiện xem những thứ khác là được rồi.

Tôn Anh My thấy Thẩm Đường không có ý định muốn rời đi, vì vậy lập tức đi tới rồi hỏi: “Thẩm Đường, cô mua đồ xong chưa? Nếu không mua nữa thì chúng ta ra ngoài đi, tôi muốn đi chơi ở chỗ khác.”

“Ừm, vậy cô đi đi, tôi ở đây xem một chút.” Thẩm Đường không quay đầu lại mà đáp một câu.

Thẩm Đường vốn cho rằng khi cô trả lời như vậy, Tôn Anh My chắc chắn sẽ tự rời đi một mình, nhưng đợi một hồi lâu, Thẩm Đường mới phát hiện Tôn Anh My không hề rời đi. Thẩm Đường vô tội ngẩng đầu nhìn qua thì lập tức nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Tôn Anh My.

eyJpdiI6ImRVZitVVmhlUTRrWVJVOVk0SlJuZWc9PSIsInZhbHVlIjoiTlZPVDR4ZEVET2RqQUpjdVl0QXpTdHluN0VsRlwvSWFpaVhSSjY0UlBTTmZiREdKUzRuaEFpb094NmxPb01QVXlKdDgwKzFYSmZjaWdKM1BQWnNyMmsrakpLK2pMVVNydjd5MU1qQXp5YVBpOFh5QjJqZVlHakNtSTQzUnVpbFAwb250NWEydThNdGpBVm84K3FkYWlmSEcxRGg1MENMR1h1ajNpMFV5cHpXclpWK3pCZFZ2OGJENWNuT2tSZ1lESEdIOStvNXFSSDBLV2czeGtFRndmKzZneWlmK1lBdlZTT1hNdVA5bTB6ckJleWN1cVUrTDhuajNUSHA5aVVuTmYiLCJtYWMiOiJkODlmYTJmZTQ0ZWQzYjcwZDMwNjQ5Y2QzNzQ4NGE0YjhjY2Y0ZTY0NjllODhmNDk4NTIxNDdjMmU5NTAzODE2In0=
eyJpdiI6ImZFVGlGMVF2VkdrWnRjXC9xWUFOR3JRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlozNkhMMlpSdXJuMEFlMDMrUDFPdVpxRld1cUpURmc4M2FTUFkzYnBtb3cyZWxJYUdxM3RWak9zUmNQY2tDTWxldUlMNkNZZHRyanQzTHV1R2srWTVGOXBXbXdNM1NMRVNxSG5mUWw1ZnU3cXcyUElxaXk2YXN3c1NYZ0t0RnNaS2l6Tk5XRmlLcHlQOFdYU28rZlE2UnJ3XC9wSmkrY091dk1Pd01nNEJleGlIcDFnNEJJSWdSc09sQ2NIRFd4Nk0zOE9PcWVZbk9PZG10V3g3MkZZYzJQOUhlbGpqY3F4NVBEMEZvanpwbURRQ2Q0Y1FrXC9DSVJ1ZGxoK3dySXk4WDVXS1JaVXNZaStiNG9QVHI5Z0FYOWhYV2pzN1dXRGl1K2wrcTVZV1dXNEl4bTZmVkJSTHkxNE1zRllKWjIrdWhhZk1jMFJBY2VQQURzcGNiaTAzdDVIUjJjdyt1SWJPUG9XS1dzK05hcHU1a0NLRHMzWFRqSzcxWHRtMzhZY0JcLzR2R0l1NlZaK0NFNWNYbWNOWFhnS21ISWhSN0NFc21BUWNLb1BTZXZoNFhUYWw4WndDSDNKZXlvUHRCT1Q0QURoRFlFTEVTXC94TUN0Q2s3bkt4bkt3TkNIZkNvekxOaHJOdGRhV3Q2d05EUk1uekRHbEdzZE5tK3hCV2MwQ0s3YkQzNFh5cHJmWmtwTW5URFIxc0VcL1lZK2pxU0xydHdqQ0NONWlBUnc0NVZDcHRFbFRPcDRDSlhRNkFUNG9walp2N1NMQVBHVFNqd1k4aGVtbUg3TE96cERXek8xYU1VTHFWRVluT0dSVDJ2SklWN1wvRXFcL2tMZThvZlVqdVBPSjdydDI3RzdTZ1wvWWVtK1lKVDFRM3lSQXBFM2xIdjJjYW5tb05LK3lmK1lselwvU1pJNExzRVo2MXAxWXJQS3RXNDJqaUt1UDdnZjB1WFgxXC9laG9seUtKTG9EMjhvVXVlVUNYWkpOVEFcLzk2MUt5SzlkSXZzazVEOU9LRmpZQ0V2WTkyWnpWRU1LS3hMUUp2ZnFwYnkwRlwvcmplcFNVK3R0YmNMXC9OditScitwMEg4aFwvcXNQb2tJRDNYZEc0T2RKY2wrUFdwMW16Q1oxQXIxVTlwaU5iV3BlNEppUWwrbG9pTzlHUGtCQ3JuTFFvXC9vQ1FrWEM1TFwvRXZnZVdQT1JMdENPTTVPSGc2eVNsQUhTckFmajF6b2JWWGc9PSIsIm1hYyI6IjA2YWMwYTQ5ZTA4ZTdhYWRkNWNjYmFhNzIzNWY0NDRhMTJiNDMzYjg1ZTE1ZjAzZjE2NDc2YzM1MTFhYzI5YWMifQ==

Thẩm Đường nhìn thoáng qua Tôn Anh My, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật xin lỗi, có phải cô đang hiểu lầm gì đó rồi không, quan hệ của tôi không tốt đến mức có thể đi dạo cùng nhau. Còn nữa, tôi cho rằng cô muốn mua đồ thôi, nếu tôi biết cô đi theo tôi, vừa rồi tôi chắc chắn sẽ từ chối, chúng ta không cần phải ở cùng với nhau, hôm nay tôi ra ngoài là để mua đồ, tôi không muốn đi dạo. Vì vậy thật xin lỗi, cô muốn đi đâu thì tự đi đi.”

Ads
';
Advertisement