Trịnh Văn Hoá nở nụ cười tươi, ông ta khen Thẩm Đường một câu: “Thẩm Đường, giỏi thật đấy, học ngành Toán Học mà vẫn biết cái này, vậy không phải Toán Học kia rất lợi hại sao?”
Nghe thấy thầy Trịnh trêu chọc, Thẩm Đường bật cười, cô xua tay nói với thái độ nghiêm tốn: “Thầy nói đùa, mảng Toán Học của em rất bình thường, chỉ đăng vài bàn luận trên báo nước ngoài thôi ạ.”
Trông kìa, thái độ thì rất khiêm tốn, nhưng lời nói lại rất kiêu ngạo.
Thẩm Đường mặt không đỏ, tim không đập tỏ vẻ: Tôi lợi hại như thế mà, là tiên nữ nhỏ đó.
Có đôi khi luôn luôn khiêm tốn không phải là lựa chọn tốt nhất, phải biết kiêu ngạo vào thời điểm thích hợp, hừ hừ, có thể đả kích đối thủ.
Ngó thử sắc mặt của Tôn Anh My, Thẩm Đường cảm thấy rất thoải mái.
“Xin chào, tôi là Trương Vọng của bộ phận sửa chữ, chúng ta có thể nói chuyện một lúc không, vừa rồi cái máy kia xảy ra vấn đề ở chỗ nào vậy. Sáng nay tôi có đến đây, nhưng khôn kiểm tra được ra bất cứ vấn đề gi.” Trương Vọng bắt chuyện với Thẩm Đường.
“À, thật ra cũng không có vấn đề gì lớn đâu...” Thẩm Đường cười nhẹ rồi bắt đầu giải thích.
Trịnh Anh My ở bên cạnh lén vểnh tai lên nghe, sau khi Thẩm Đường giải thích xong, cô ta lập tức ngộ ra, thì ra là như vậy, khó trách cái máy này lại sản xuất ra linh kiện khác với bản mẫu.
Trịnh Anh My lén lút nhìn Thẩm Đường, bây giờ Trịnh Anh My không thể không thừa nhận Thẩm Đường không giống bình hoa như vẻ ngoài của cô, ít nhất trong khoảng thời gian này, người ta thường nói Thẩm Đường rất lợi hại.
Quan hệ tốt, đến thím Thôi trong nhà ăn cũng có thể thu phục, hơn nữa đi theo bên cạnh Trịnh Văn Hoá để học tập cũng tiến bộ thần tốc, thậm chí còn có cả mấy bài luận văn về Toán Học trên báo nước ngoài, còn biết sửa chữa máy móc, đúng là có chút lợi hại.
Đứng với Cố Thịnh cũng tạm được.
Đúng vậy, Tôn Anh My lớn lên cùng khu tập thể với Cố Thịnh, từ nhỏ cô ta đã thích anh rồi, khi lớn lên vẫn thích Cố Thịnh như hồi bé, sau khi Tôn Anh My chuyển tới đây thì gần như không gặp Cố Thịnh. Thôi quên đi, hình như cô ta đã không gặp Cố Thịnh ba năm rồi.
Vào một tuần trước, Tôn Anh My gọi điện về nhà, sau đó vô tình biết được Cố Thịnh đã đính hôn từ trong lời nói của người nhà, khi đó cô ta vẫn ôm chút suy nghĩ không muốn từ bỏ, Tôn Anh My đi nghe ngóng chuyện về đối tượng đính hôn của Cố Thịnh.
Sau đó lại rất trùng hợp, chỗ của bọn họ có một “Thẩm Đường” rất xinh đẹp tới đây, vì vậy Tôn Anh My gần như có thể xác định Thẩm Đường này chính là đối tượng đính hôn của Cố Thịnh.
Người ta thường nói tình địch gặp nhau sẽ đỏ mắt, nhưng vừa rồi khi gặp Thẩm Đường, Tôn Anh My chỉ muốn khiến Thẩm Đường ngạc nhiên một chút mà thôi, ai có thể ngờ được cuối cùng người ngạc nhiên lại chính là bản thân cô ta.
Chát chát chát đánh vào mặt, ôi trời, cái vả mặt này rất đau đấy.
Chuyện buổi chiều Thẩm Đường sửa được máy móc, gần như tất cả mọi người trong nhà máy đều nghe được chuyện này của cô, ngay lập tức cái nhìn của tất cả mọi người về Thẩm Đường đều thay đổi.
Cô bé Thẩm Đường này, nhìn trông rất ngoan ngoãn xinh xắn, thì ra lại rất có tài năng.
Chiều tối, khi Thẩm Đường vừa tới nhà ăn để ăn cơm, thím Thôi nhân lúc cô mua cơm còn khen Thẩm Đường một hồi lâu, khen đến mức cả người Thẩm Đường đều lâng lâng.
Ôi trời, cảm giác được người khác khen thích thật đấy.
Hôm sau, Trịnh Văn Hóa không đưa Thẩm Đường đến nhà máy nữa, mà thay vào đó, ông ta bảo Thẩm Đường đọc một số sách và tài liệu, sau đó sắp xếp lại và viết những gì cô hiểu ra được để nộp cho Trịnh Văn Hóa.
Trịnh Văn Hóa nói có gì không hiểu thì cứ việc hỏi.
Bây giờ Trịnh Văn Hóa đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Thẩm Đường, từ sự không hài lòng ban đều biến thành vô cùng hài lòng.
Thẩm Văn Hóa nhận được một học trò thông minh như Thẩm Đường khiến những thầy giáo đi cùng ông ta đều cảm thấy ghen tị, sao chuyện tốt gì cũng rơi xuống đầu Trịnh Văn Hóa vậy.
Ở một bên khác, nhà họ Cố.
Trong phòng khách, ông cụ Cố thấy sắp đến tết Đoan Ngọ nên định bảo Thẩm Đường tới nhà cùng ăn một bữa cơm, phái trường học không cho nghỉ tết Đoan Ngọ quá lâu, Thẩm Đường cũng không thể trở về quê, đúng lúc có thể tới nhà bọn họ cùng ăn cơm, cũng đã không gặp nhau một thời gian rồi.
“Cha, gần đây Đường Đường không rảnh đâu ạ, bây giờ con bé đang không ở Bắc Kinh, có việc đi sang nơi khác, cũng không biết có về kịp tết Đoan Ngọ không, nếu có thể gọi con bé về cùng ăn cơm đương nhiên là sẽ rất vui.” Khương Linh Chi cười đáp.
Khương Linh Chi rất thích cô bé Thẩm Đường này, ngoan ngoãn hiểu chuyện, tính cách thì điềm tĩnh, biết cách đối nhân xử thế. Cô chẳng kém gì so với những cô bé ở trong khu tập thể này, à không, không phải là không kém, mà là tốt hơn mới đúng.
“Ừm, Cố Quân Thượng, khi nào thì Tiểu Thịnh về? Chiều nay con gọi cho bên quân đội hỏi thử đi.” Đã lâu không gặp được cả đôi thanh niên này rồi.
Lúc đầu cho rằng chỉ có mỗi Cố Thịnh không có thời gian để về nhà, không ngờ đến Thẩm Đường cũng rất bận rộn, thậm chí còn bận hơn cả Cố Thịnh.
Thật sự là, không biết phải nói gì với những người trẻ nữa, quá liều mạng.
“Vâng, nếu Cố Thịnh không về được thì chúng ta nên chuẩn bị một phần quà để gửi đến nhà họ Thẩm vào ngày lễ, chuyện này không được quên.” Cố Quân Thượng nói.
“Nhớ rồi nhớ rồi, sao tôi có thể quên chuyện này được.” Khương Linh Chi phì cười, bà ấy có thể quên được chuyện này sao?
Ôi trời, người trẻ tuổi bây giờ bận bịu hơn cả bọn họ mà.
...
Trong khi nhà họ Cố đang bàn chuyện tết Đoan Ngọ thì ngay bây giờ, Thẩm Đường đang phác họa bản thảo theo ý tưởng trong ký túc xá.
Đã đi học lâu như thế, cuối cùng trong đầu Thẩm Đường cũng nảy ra một vài ý tưởng.
Nếu vừa phải có khả năng phòng thân, lại vừa phải khiến người ta không chú ý, còn phải tiện mang theo, khi dùng cũng phải tiện.
Cân nhắc những yếu tố này, trong đầu Thẩm Đường đã có ý tưởng sơ bộ.
Thẩm Đường bận rộn cả một đêm, cô gần như chỉ ngủ được một tiếng đến khi trời sáng, tiếng chuông báo thức vang lên, Thẩm Đường đứng dậy với chiếc quầng thâm dưới mắt.
Nhịn xuống, phải để lại mặt mũi cho con gái nhà người ta nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất