Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Sau khi Cố Thịnh dọn dẹp xong, anh nhìn cô gái ngoan ngoãn ngồi thẳng trên ghế sô pha, đi qua đó, ngồi xổm xuống, anh nhìn thẳng vào đôi mắt mơ màng của cô rồi dịu dàng nói: “Đường Đường, quà sinh nhật của em.”

“Quà sinh nhật?” Thẩm Đường lặp lại câu này, cô phản ứng chậm chạp nhìn chằm chằm vào người đàn ông, sau đó đột nhiên giơ tay lên ôm lấy mặt anh, tới gần, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, gần đến mức Cố Thịnh có thể ngửi được mùi rượu nho ở trong miệng Thẩm Đường, mang theo hương thơm thoang thoảng của cô.

Cơ thể của Cố Thịnh trở nên cứng ngắc, anh nhìn gương mặt tinh xảo gần trong gang tấc này, trái tim bắt đầu đập thình thịch thình thịch...

“Quà sinh nhật của em à?” Thẩm Đường nói.

“Ừm, của em.” Trong mắt Cố Thịnh tràn đầy ý cười, anh trầm giọng trả lời.

“Anh là quà sinh nhật của em sao?”

Quà sinh nhật = Cố Thịnh.

Không sai một chút nào!

Cố Thịnh ngẩn người, mãi đến khi Thẩm Đường đưa tay sờ tới sờ lui quanh vòng eo cứng rắn của anh, cơ thể của Cố Thịnh vẫn cứng đờ không dám động đậy.

“Leng keng leng keng...”

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí tràn ngập bong bóng màu hồng này.

“Có điện thoại, để anh đi nghe.” Cố Thịnh tỉnh táo lại. Anh nói một câu với Thẩm Đường đang say rượu rồi đỡ cô lên sô pha ngồi, sau đó đứng dậy đi nghe điện thoại.

Cầm ống nghe lên, Cố Thịnh nói: “Alo, xin chào, cho hỏi là ai vậy?”

“Cố Thịnh, tại sao bây giờ cháu lại đang ở nhà Thẩm Đường thế?”

Còn chưa kịp đợi Cố Thịnh kịp giải thích, Thẩm Đại Chí ở đầu dây bên kia điện thoại đã lập tức nói: “Đã muộn như vậy rồi, sao cháu vẫn chưa về nhà thế? Đường Đường đâu, con bé có ở đây không?”

“Chú à, Đường Đường đang hơi say rượu.”

“Say?” Thẩm Đại Chí nghe được một chữ “say” này, suýt nữa đã nhảy dựng lên, ông lập tức nói: “Cố Thịnh, là một thằng đàn ông thì phải biết kiềm chế, không được lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nếu cháu dám làm cái gì đó, có tin chú...” đánh gãy chân cháu không!

“Cố Thịnh, nào, để lộ cơ bụng tám múi của anh ra đây!”

“Hôm nay là sinh nhật của em, em muốn nhìn cơ bụng tám múi!”

“Cố Thịnh, anh đi đâu rồi, anh có nghe em nó không hả, hôm nay em sẽ không để anh thoát đâu!”

Ba câu nói này, câu sau còn lợi hại hơn cả câu trước.

Lời nói này của Thẩm Đường có thể nói là khí thế hùng hồn, vừa to vừa dứt khoát!

Cố Thịnh cầm chặt điện thoại, anh ngẩn người.

Ở đầu dây bên kia, Thẩm Đại Chí chỉ cảm thấy như tai họa đột ngột xảy ra.

Thì ra, ông hiểu lầm rồi.

Người ra tay trước lại chính là con gái nhà mình!

Cái này, cái này cái này... sau đó ông muốn nói chút gì đó để làm hòa hoãn lại bầu không khí xấu hổ này, được không?

Thẩm Đường uống say chỉ nói đúng vài câu đã đủ để khiến bầu không khí trở nên lúng túng.

Nhưng người trong cuộc là Thẩm Đường vẫn đang say rượu, cô hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, thay vào đó là nghiêng cả đi tới trước mặt Cố Thịnh, sau đó đưa tay muốn sờ cơ bụng tám múi mà cô luôn hằng ao ước.

Bây giờ Cố Thịnh mới tỉnh táo lại, anh vội vàng giữ chặt cái móng vuốt nhỏ của Thẩm Đường, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.

Thẩm Đường uống say dễ bị đối phó như vậy sao?

Bị giữ chặt tay, Thẩm Đường cảm thấy không vui, cô mím môi, nước mắt rưng rưng nhìn anh, dáng vẻ tội nghiệp này trông rất ấm ức.

“Đường Đường, đừng làm loạn nữa.” Cố Thịnh bất lực dỗ dành.

“Em không!” Thẩm Đường mềm mại nũng nịu.

Ở đầu dây bên kia điện thoại, Thẩm Đại Chí vẫn không nói gì.

Ha, ông là ai? Đây là đâu? Ông đang làm gì vậy?

Nhìn ngọn rau xanh mà mình muốn ăn heo nhà người khác, phải xử lý như thế nào đây?

Cuối cùng, Thẩm Đại Chí với giọng điệu thâm trầm nói “Những năm này, là một thẳng đàn ông thì phải biết tự bảo vệ mình.”

“Cố Thịnh, cố lên!”

Thẩm Đai Chí để lại hai câu, sau đó lập tức cúp điện thoại.

Trong đầu Cố Thịnh chỉ còn lại đúng một câu... là một thằng đàn ông thì phải biết tự bảo vệ mình... tự, bảo vệ, mình???

Còn gì nữa, cố lên?

Cụp mắt, Cố Thịnh nhìn thẳng vào dáng vè mềm mại vừa yên kiều đầy tội nghiệp của Thẩm Đường.

À thì, hình như không ổn lắm thì phải!

“Hầy...” Thở dài một tiếng.

Ngô Thúy Bình nghi ngờ nhìn Thẩm Đại Chí không rời mắt, bà cảm thấy khó hiểu không biết chuyện gì đang xảy ra, không phải chỉ là bảo ông gọi điện cho con gái thôi sao, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của con gái, vốn dĩ Ngô Thúy Bình định sẽ tự đi gọi điện, nhưng Thẩm Đại Chí lại cứng rắn cướp điện thoại muốn gọi cho cô, sao sau khi gọi điện xong lại có biểu cảm như thế vậy? Cái vẻ mặt thâm sâu khó lường này để cho ai nhìn đây?

Ngô Thúy Bình giơ tay đẩy Thẩm Đại Chí một cái, bà không vui nói: “Ông nó, ông có chuyện gì muốn nói thế, con gái có nói gì không? Tôi còn chưa nói gì mà ông đã dập máy rồi, tôi vẫn chưa kịp nói với con gái một câu nói đấy, tôi bảo là để tôi gọi cho mà không lại từ chối. Rốt cuộc là có chuyện gì thế, ông nói rõ cho tôi đi xem nào.”

Thẩm Đại Chí nhìn Ngô Thúy Bình, ông ngập ngừng muốn nói lại thôi, khóe miệng giật giật, nhưng cũng không nói gì, cuối cùng khi mở miệng thì lại đổi lời: “Thúy Bình à, bà nói xem hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của con gái nhà chúng ta, đã đến tuổi hợp pháp do nhà nước quy định rồi, tôi chỉ cảm thấy hơi buồn một chút. Con gái mà chúng ta yêu thương nhiều năm đã bị người khác lừa mất rồi, trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái lắm.”

“Được rồi, tôi còn tưởng là cái gì. Cũng không phải là năm nay Đường Đường lấy chồng luôn, tôi chỉ mới nghĩ tới chuyện đính hôn thôi, còn kết hôn thì không vội, chúng ta giữ Đường Đường ở nhà thêm ba năm năm nữa cũng được. Lúc đó Đường Đường chỉ mới hai mươi lăm tuổi, cũng vừa mới tốt nghiệp đại học được một năm thôi, không vội.”

Không vội, không vội mới lạ, con gái đã như thế rồi.

Thẩm Đại Chí nghĩ tới vừa rồi ở trong điện thoại Thẩm Đường hét lớn bắt Cố Thịnh cởi quần áo ra, quả thực không biết nên nói gì cho phải.

Bây giờ không phải là vấn đề bọn họ có giữ lại hay không, vấn đề là con gái luôn ở trong bờ vực nguy hiểm.

eyJpdiI6InFQTDdqWEFqeXlSdTB3OHJNQ0FOanc9PSIsInZhbHVlIjoiZERYSDJSZDVLcENpVldHV3BDTVMyOWRcL0ZxZGhObDhcL2xIaGtBZTdrZzdUcUVUMVZsSCs0WngxM0cxcnljT2taZ0pwcmJaalVYenpUNkJnS0tOQzVNcUNWbHMxU3Q4dXNRWG9HOTRzZkd0NldyWENrNWhDS2xiXC9tTkxleis3Z3Y2K1YwMjdWRjBFS2xiQlpwXC9oMEVJVTU0V2FUUm1YWDBlUkFzZ0l3dzNuS05JZCtCa0E0QkFjOFBaaFwvMmtcL1VPZ2FjRVwvNkE4ZDlIWnJsZmxmcmZaNWxENW5cL1psUWZ6Y2xlTXRXTkF5S3NhQ3V4SGt3WmZ3VFBHVjhNdGhDRE5NTEJmVmQ4YTEzOWlpMm1JNDk3V2FwZDhZNVJKZWVCMkNqWm41bmVoOGhycTlKWlprVHZ6d2pVWkpEdDEzMFNcL1I0dW1NcmJtZUVFdUZSMSszZE9STFpvbUM4MjVyd1pkWnh5ZnlBbnNrTldSQmRVYVlhbFZjNFFRakdKQmRUUW9BIiwibWFjIjoiZTJlY2IxZGZlYWE4NTkzNzQ1NDc1Y2E3NzUxYzYwY2M0YjY0YzJlZDkyNWYxZDFiMjM3Y2FlMDRiYTMwOTgzNSJ9
eyJpdiI6ImpITHZaaFZrK3JKWm93ZlJOcFFjS3c9PSIsInZhbHVlIjoiT0F1TndCaEdDbW5rRW1WTzRaN3JSais1Sm5XQkZqU1h6eG4wcmJGQ3JScjlZUktZaWQ4QlJxTStoSDFiTCtnbnM0c0xFalJkeFpFNmpuT3N2NE1kY0t6SHBhRWM5ZDhqODZIbXdibm5iRHhoTXpSOEU1bUVWS3d0TGt4bjRkc09EZzRGalBqVUNQTkVVcmtBTkhDNzV0ejdTaUx3Sm43TllablloZUY1TDNcL2hBQVptR244U2M2XC96WHNPXC9veXVBSFpmWWdMSHFnT3cxZW5mXC9VMGhOU0JNUnVoUDdTMU9ab1wvZWxXbTIwVU5YU3JUQmQrUVQzV0Z0QmlUd3pCa0pFQ1psc2dhQlFtNkxGVXdwdFJldnBmMVFCVHNTbWVQeENPbHN2QUNaYitNVVVVVFwvQkhzTUpSQ2E2NmtpWDdRSG1BcUg4aVA2ZzFtd0tMSjZEZnZWaHVLY0k2a1wvZVBrZjVCVDFjdzlOK1BJXC9pd0hjWVh5aEFwYlwvZytSc0I2T3l5RVVVMmJBSWZ1OUtzV3liR05sSjk5U0hmQTJuSlwvcWhsbG01Y3c5YVloZDRwRVZ3eGdWNDFWZ3RlN1JyRHYxOHBrRStYTEtaaUt6NkZRVmk0NFZsNHBEeGtoNko1K1ZHYXhGNlRyU3pmMlFoY2VZTXdINk5ab3lFUStyb2dXZ0RRWHNCQ25YRWIyeCttdUlBVkRsZnl5WThZbDhBdWw0bzEzbDlySXZJMkNZeHZTeDlxRVBraytHRVhnYk9RWm13TFNza0tCUWUzcTJNNGcwVmFQcmhkN2lUeWxNb3hxSXhIOFRQZFFVRzJIbjdLNG5EUCtpeVY5NCtMUFg5dmpSZTciLCJtYWMiOiJmZGM1YTU1YTIxMmJkOGU0ODcwZTE2MmIwODQ2MjcxNzNjYjQ2ZDFkZjM5NGM2YjZhYmE3YjVhMTc2NzNmZjZmIn0=

Trên con đường nhỏ trong thôn, đôi vợ chồng bước từng bước đi về nhà, dưới ánh trăng, bóng của hai người kéo dài dưới mặt đất...

Ads
';
Advertisement