Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Ở một bên khác, Cố Thịnh quả thực đã không kiên trì được nữa.

Thử hỏi xem, anh thân là một người đàn ông bình thường tinh lực tràn đầy, khi được bạn gái mình quấn lấy làm nũng, còn nhìn mình chăm chú với ánh mắt tội nghiệp như vậy, ai có thể từ chối được chứ?

Vì vậy, dưới sự ép buộc của Thẩm Đường, Cố Thịnh dần dần nhượng bộ, sau đó Cố Thịnh để mặc Thẩm Đường nằm trong n.g.ự.c mình mà giở trò.

Cảm giác này, phải nói thế nào nhỉ?

Chỉ có thể miêu tả bằng một câu, đó là: Đau đớn mà cũng vui vẻ!

Còn đau đớn thế nào, vui vẻ thế nào thì...

Ngày hôm sau, khi Thẩm Đường mở mắt ra, cô nhìn thấy trần nhà trong căn phòng quen thuộc của mình, giơ tay lên dụi mắt, ngồi dậy khỏi giường, cúi đầu nhìn, và thấy cô vẫn mặc bộ quần áo tối hôm qua.

Thẩm Đường nhớ lại chuyện tối qua, cô chỉ nhớ hình như cô chưa ăn được bao lâu thì đã uống rượu, sau khi uống rượu cảm thấy hơi choáng, những chuyện sau đó cô không còn nhớ rõ nữa.

Trong lúc Thẩm Đường đang cố nhớ lại xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, đột nhiên cô nghe thấy tiếng đồng ở bên ngoài.

Sau vài phút, Thẩm Đường mở cửa phòng, đi ra khỏi phòng, vừa ra đã nhìn thấy Cố Thịnh đang bưng đồ ăn sáng đi ra khỏi phòng bếp.

“Hả, Cố Thịnh, tối hôm qua anh không về ạ?” Thẩm Đường nhìn dáng vẻ đảm đang của người đàn ông, cô hỏi.

Nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gái, Cố Thịnh ngẩng đầu lên, quầng thâm dưới mắt anh lập tức lộ ra trước mặt Thẩm Đường, đây chính là “bằng chứng” tối hôm qua anh bị người nào đó giày vò!

Ừm, say thì là “anh Cố”, tỉnh lại biến thành “Cố Thịnh”, thay đổi xưng hô nhanh thật đấy.

Tối hôm qua cũng không biết là ai cứ quấn lấy anh không cho đi, còn có... khụ khụ, chuyện đó, không

Cố Thịnh nhớ tới chuyện tối hôm qua, tai lập tức nóng lên, anh tránh ánh mắt của Thẩm Đường rồi mở miệng nói sang chuyện khác: “Tối qua anh ngủ trong phòng khách, em uống say, bây giờ có cảm thấy đau đầu hay khó chịu ở đâu không, có cần anh chuẩn bị trà giải rượu cho em không?”

“Không cần đâu, em không đau đầu, tối qua làm phiền anh chăm sóc em rồi.” Thẩm Đường mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại một câu.

Khi thấy Cố Thịnh đi vào trong phòng bếp, Thẩm Đường cũng vội vàng vào theo, cô lập tức biến thành cái đuôi nhỏ theo sau lưng Cố Thịnh, giúp lấy bát đũa, sau đó hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng bếp.

Cố Thịnh nhìn Thẩm Đường ngoan ngoãn hóa thân thành cái đuôi của mình thì còn có thể nói gì được nữa, không nỡ mắng một câu, được rồi, không thể có suy nghĩ này.

Sau khi ăn sáng xong, Cố Thịnh lấy đồ trang sức ra tặng cho Thẩm Đường, sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài, Cố Thịnh đưa Thẩm Đường tới đại học Bắc Kinh rồi mới trở về khu nhà tập thể.

Lần này Cố Thịnh chỉ có ba ngày nghỉ phép, hai ngày sau đó, Cố Thịnh không làm gì mà chỉ ở bên cạnh bạn gái nhà mình, cho dù không đi ra ngoài, Cố Thịnh vẫn vui vẻ nấu một bữa cơm ngon cho Thẩm Đường ăn.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Cố Thịnh cố gắng chuẩn bị nhiều món ngon cho cô, Thẩm Đường cảm thấy trong hai ngày này, mình đã được cho ăn đến quen rồi.

Tối ngày thứ hai, bởi vì ngày mai Cố Thịnh phải trở về quân đội, vì vậy tối hôm nay Cố Thịnh đã sắp xếp dẫn theo Thẩm Đường tới ăn một bữa cơm với bạn bè của anh, tụ họp một chút.

Thời tiết dần chuyển nóng, hôm nay Thẩm Đường cố ý mặc một cái áo sơ mi mỏng màu lam và một chiếc quần lửng màu đen làm lộ ra đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn của cô, dưới chân đi một đôi xăng đan hở mũi màu trắng, ngón chân hồng hào mềm mại nhìn trông vô cùng đáng yêu.

Trên đường đi, thỉnh thoảng Cố Thịnh sẽ đảo mắt nhìn thoáng qua những ngón chân nhỏ nhắn hồng hào của Thẩm Đường, nhưng anh cũng không nói bất cứ lời gì, mặc dù anh cảm thấy không vui khi bạn gái nhà mình bị người khác nhìn thấy, nhưng cô gái xinh đẹp như thế, anh có muốn giấu đi cũng không được.

Huống hồ Cố Thịnh cũng không phải người đàn ông gia trưởng, không cho phép người khác có suy nghĩ phản kháng.

Thời gian hẹn là bảy giờ tối, khi Thảm Đường và Cố Thịnh đến, vẫn chưa có người nào đến, năm giờ chiều hôm nay Thẩm Đường không có lớp, vì vậy khi Cố Thịnh đón người và đến điểm hẹn thì cũng chỉ mới sáu giờ.

Nhưng mấy người Tô Chấn Hưng cũng không để hai người Thẩm Đường và Cố Thịnh phải chờ quá lâu, khoảng sáu giờ rưỡi, đám người đã lần lượt tới đủ.

Sau khi gọi món, bầu không khí dẫn trở nên sôi động, đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Đường gặp mặt bạn bè của Cố Thịnh, đã từng gặp nhau vài lần nên cũng gần như đã quen thân với nhau.

Một đám đàn ông lần lượt lấy ra “quà gặp mặt” để tặng chị dâu, trong khi Thẩm Đường nở nụ cười từ chối thì Cố Thịnh lại rất không biết xấu hổ, anh không nói bất cứ cái gì mà nhận lấy tất cả món quà rồi nhét hết vào trong túi xách của Thẩm Đường.

Những người khác thấy thế thì đều bật cười thành tiếng.

“Ôi trời, Cố Thịnh à, cậu xem chị dâu vẫn đang khách sáo kìa, sao cậu không cảm thấy khách sáo như vậy chứ?” Có người trêu chọc.

“Ha ha ha, có lúc nào Cố Thịnh khách sáo với chúng ta hả?”

“Thế cũng đúng, đợi khi nào tôi có đối tượng thì phải bắt Cố Thịnh trả lời gấp đôi.”

“Vậy phải đợi đến lúc này đây, bây giờ đến bóng của đối tượng mà cậu cũng không có, cậu ngâm người ở trong công ty cả ngày, sợ là có thêm mười năm tám năm nữa thì cậu vẫn chưa chắc đã có đối tượng đâu.”

“Được rồi được rồi, nói cứ như cậu có đối tượng vậy, chúng ta chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân thôi, đừng có chê cười tôi.”

Bữa cơm tôi này, cả đám người bị Cố Thịnh không biết xấu hổ nhét đầu cẩu lương vào miệng.

Bắt nạt đám độc thân, quả thật là táng tận lương tâm mà! Khi đám người giải tán thì đã gần mười giờ tối, người nào người nấy uống tới mức mặt đỏ tai hồng.

Cố Thịnh là người bị rót rượu nhiều nhất, cho dù tửu lượng của anh có tốt đến mấy thì bây giờ cũng phải say, cả người anh dựa vào cơ thể nhỏ bé của Thẩm Đường.

Thẩm Đường đỡ Cố Thịnh, nhìn những người khác lần lượt gọi người tới đón, Thẩm Đường gọi một cái xe định đưa Cố Thịnh trở về.

eyJpdiI6Im1PRXQ2dDg2YVlCejBwNmt1bm9tUWc9PSIsInZhbHVlIjoiT24xSWZWZjN4anhzOVEwdnVIT1o0K1pJMWNkZ0dWc0dIV2dENFJXSkdiTG5nU3d6WDNBZXA5MDFrRlFPU3FnVE5HXC9kNUdJR2huU0RzeVBuRDFZaEZ5UVVcL3hvOE1CaXN2SXBVRWFIQzQyaHpTdDBNbDF5KzFUNEhWUTRVXC9QajN5enRXY0laSVl0aWxNSkxmRGFXVjZQdDJoOEw1c29nczQxRE9oeFVBZW9ERFwvbnJkeU9vVkdSSWp0R0duNkIxMGh1RTdzbTl4TzMyRWdxYUtBb0hNdkNlcjlWOFwvYlJ5NE9Dc2tPM3dNNmh1Wnh1YnIyYjRPMHVHZ0tVSVF6R0NPdDBZd0dcL1h1eXR3MkRXTFVBMHhDTFBaSHlzb2NOc1RlQ0d1MW8yZHlQRlwvSENseGZvZ0dQUldINjg4SjY4QTEyaGh3dmhUYWRDWHBMenphd3lHc1wvNDFmRGZ2YjhJMnNDYjVXOTBieWcxUUsxdExFYVwvK1l1dW50cTlZYm15alJUZjduVUY3Q0RcL0prQW43NkViZFlOcGxCZUxjcGRIWHNSaFRXSUkyaVRyVXhVbm5EK3VlcnZsWXliTE80XC85cGlGZ0NcL3FlKzZQXC9kTG1HbVc2cmkzXC9CSWR0VmxxbDZCTStjcllEbFByZDJqTT0iLCJtYWMiOiJkMTQ1ZDliM2UxMDFkYjc1OTgxYjc0ZTVkNGNjOTlmNDFmZjM5YmM2YjViOTMwMDM4YWYxM2I3MzVjZTM2ZGJhIn0=
eyJpdiI6IlFEWWdrYXVobzhcL0tMSlUwSlZXODZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InZLdlZ6S0xjODE4dkQ4THRDTnNWSGFFZlwvZTlmUXpOMVo2MERRZDVyemFaNzdPb2p5dDN4V2phU24ydk9pcmxzemhzaGpJQ2I3SmxMUEhDaDIyZEdGcGtpbHU1ZlZacXdGV1dZS1hTa1BQRDJFaUFXU1k2Rjl6SDZSSTQ4SUdWVmRRWW5xamsxUnlnSkNCcnB3XC9VMFcycGJpMXdqSjZPalNYbytHTCtVb3ZtV21BZlYxYUlCTHpJa0kxSEpMbHNnK093TUp3MXFwZE1LOUpZdkd1YmtIOE9QaXNyM0pGc3I2Qmc5UjFvXC92UFRaZDBIMlZSTVhKenFuRjBaTXFkT3kiLCJtYWMiOiI3NWYxNGVhYmQ3ZjVkYmU4OGMzYzdhNjg4ZjE4NTk4NjIxYzQ1M2RlODQ5YjVhMGJmYzUzN2QyZGZkNzg4YzRmIn0=

Cố Thịnh uống say mơ màng nghe thấy giọng nói mềm mại của Thẩm Đường, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ mở, sau một lúc suy nghĩ đầy tốn sức, anh nói: “Về khu nhà tập thể đi.”

Ads
';
Advertisement