Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Nhận được câu trả lời của Cố Thịnh, khi Thẩm Đường đưa anh tới khu nhà tập thể thì đã là mười một giờ rồi.

Đến khu nhà tập thể.

Khương Linh Chi thấy Cố Thịnh say khướt thì vội vàng đứng trên tầng nói một tiếng, sau đó bảo Cố Quân Thượng đỡ Cố Thịnh đi lên tầng, còn bà thì lôi kéo Thẩm Đường ngồi dưới tầng nói chuyện.

“Đường Đường à, cháu xem đi, đã muộn như vậy rồi, cháu về một mình khiến dì cảm thấy không yên tâm, hay là tối nay cháu ngủ ở đây đi, để dì sai người dọn dẹp phòng cho cháu.” Khương Linh Chi kéo tay Thẩm Đường hỏi.

“Dì à, không cần làm phiền...”

Khương Linh Chi không để Thẩm Đường kịp từ chối, bà ấy lập tức tiếp lời: “Không không không, không phiền đâu, cái này có gì mà phiền chứ, cũng không phải là chuyện to tác gì, để dì đi dọn phòng, cháu ngồi chờ một lát nhé.”

“Không được đâu ạ, hay là để cháu dọn với dì đi ạ.” Thẩm Đường cười nhẹ ngoan ngoãn đáp một câu.

Khương Linh Chi và Thẩm Đường nhanh chóng dọn dẹp xong, trước khi đi bà ấy còn dặn Thẩm Đường có chuyện gì thì cứ tìm bà ấy là được, tuyệt đối đừng cảm thấy khách sáo.

Thẩm Đường liên tục đồng ý, sau đó cô nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Thẩm Đường ăn bữa sáng ở nhà họ Cố xong rồi tiễn Cố Thịnh tới nhà ga.

Cố Thịnh nhìn gương mặt tràn đầy sự “không nỡ” của cô gái, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, mặc dù anh cũng không muốn phải chia ly với bạn gái.

Giơ tay, bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve gương mặt non mềm của Thẩm Đường, anh trầm giọng nói: “Được rồi, đừng buồn nữa anh không ở bên cạnh, em phải ăn thật ngon ngủ thật kỹ, đến hè có thời gian nghỉ, anh sẽ về tỉnh H với em để thăm chú thím.”

“Vâng.” Thẩm Đường ngoan ngoãn gật đầu.

“Được rồi, xe lửa sắp tới rồi, em có chuyện gì thì cứ việc gọi điện cho anh, không liên lạc được cho anh thì cứ tìm người nhà anh, một điều cuối cùng, phải nhớ anh đấy.” Cố Thịnh nói xong thì thu tay lại, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn cô, chỉ muốn nhìn cô nhiều thêm một chút, sâu đó khác sâu dáng vẻ này vào trong tâm trí.

“Bíp bíp bíp...” Tiến còi xe lửa vang lên.

Chiếc xe lửa màu xanh lá cây chậm rãi vào tạm, Cố Thịnh cầm túi lên, anh hạ quyết tâm không quay đầu mà rời đi, anh chỉ sợ mình vừa quay đầu sẽ nhìn thấy đôi mặt đỏ bừng của cô gái nhà mình.

Thẩm Đường nhìn bóng lưng dần dần biến mất của anh, cuối cùng không nhịn được mà đỏ hoe mắt, đôi mắt cảm thấy hơi nhức, cô khẽ cắn cánh môi, nhưng cô dừng được, không khóc.

Trở về với những ngày không có Cố Thịnh, Thẩm Đường đã quen được Cố Thịnh nấu món ngon cho ăn, cả ngày cô không có tâm trạng để ăn gì, nhưng mới sang ngày hôm sau, Thẩm Đường vô lo vô nghĩ đã khôi phục lại bình thường.

Thẩm Đường có đầy đủ căn cứ để nói một câu: Cô chính là một người không có lương tâm.

Lần này, Tô Chấn Hưng được nghỉ nhiều hơn Cố Thịnh mười ngày, anh ấy ở lại Bắc Kinh khoảng nửa tháng.

Cố Thịnh vừa về quân đội đã lập tức gọi điện cho Tô Chấn Hưng, anh bảo anh ấy đi xem thử xem có phải Thẩm Đường đang cảm thấy buồn bã vì anh rời đi hay không.

Đương nhiên Tô Chấn Hưng sẽ đồng ý chuyện này, bởi nếu anh ấy mà không giúp đỡ, khi trở về quân đội, có lẽ Cố Thịnh sẽ lột mất một lớp da của anh ấy.

Buổi chiều, Tô Chấn Hưng tới đại học Bắc Kinh tìm Thẩm Đường, đúng lúc, khi Tô Chấn Hưng tới là thời gian ăn cơm tối của đại học Bắc Kinh.

Khi Tô Chấn Hưng tới nhà ăn tìm người, nhìn thấy Thẩm Đường ăn sườn xào chua ngọt với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

Tô Chấn Hưng nhìn thấy cảnh tượng này, anh ấy yên lặng rơi một giọt nước mắt đồng tình với Cố Thịnh.

Khổ sở đã nói đâu? Tương tư đâu? Không ăn vào ở đâu chứ?

Địa vị của người anh em này, xem ra còn không bằng sườn xào chua ngọt ở trong lòng Thẩm Đường.

Khiêm tốn quá!

Thời gian chớp mắt trôi qua, lại một học kỳ nữa trôi qua, kỳ nghỉ hè vui vẻ nhất đã đến.

Bởi vì kỳ nghỉ tết lần trước đã không ở nhà, bây giờ Thẩm Đường vừa được nghỉ đã lập tức gọi điện về nhà, cô nói với cha mẹ về lịch xe lửa rồi xách đồ đạc đi thẳng tới nhà ga, chuẩn bị về nhà.

Đến nhà ga, dùng một câu đông nghịt người để miêu tả thật sự không nói quá một chút nào, nhìn nơi đâu trong nhà ga đều là người đen nghịt, đủ loại hình gáy sau đầu.

Mãi mới có thể lên xe lửa, Thẩm Đường thở phào nhõm, trong kỳ nghỉ quả thực có rất nhiều người đi xe lửa, tốt lắm, lại phải chen chúc rồi.

Ở một bên khác, Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình biết Thẩm Đường sắp trở về, cả hai lập tức đếm từng ngày một, có chuyện vui khiến tinh thần cũng phấn chấn hơn, hai này này, đôi vợ chồng gặp ai cũng cười tươi, người trong thôn thấy vậy đương nhiên sẽ hỏi chuyện, sau đó lập tức biết được hai vợ chồng vui vẻ như vậy là bởi Thẩm Đường sắp trở về.

Trong nhà.

Ngô Thúy Bình đứng trong sân thúc giục Thẩm Đại Chí vẫn đang loay hoay trong phòng: “Thẩm Đại Chí, ông xong chưa vậy, mau lên đi, một ông già như ông loay hoay lâu như vậy làm gì thế hả, cũng không phải là còn trẻ nữa, sửa soạn đẹp đẽ để ai nhìn thế hả? Ma lên đi, nếu ông còn không ra thì tôi sẽ tự đi đấy.”

“Ra đây ra đây, tôi đang tìm đôi giày mà Đường Đường mua cho tôi thôi mà? Bà có để đâu không vậy?”

“Có lúc nào tôi động vào đồ của ông không, không phải lúc trước ông giấu nó vào ngăn dưới cùng ở trong tủ hả, ông xem ông kìa, gần đây trí nhớ của ông càng ngày càng kém rồi đó. Ma lên đi, tôi chỉ đợi ông thêm vài phút nữa thôi đó.” Ngô Thúy Bình lầm bầm vài câu, bà đứng chờ trong sân.

Trong phòng, Thẩm Đại Chí tìm theo lời Ngô Thúy Bình nói, quả nhiên tìm thấy được đôi giày da mà tháng trước Thẩm Đường mua cho mình ở ngăn tủ dưới cùng, trong điện thoại con gái có nói, đôi giày này chính là kiểu dáng đang thịnh hành ở Bắc Kinh, hơn mấy chục đồng một đôi.

Thẩm Đại Chí lấy đôi giày da ra, vừa nhìn đã thấy còn mới, lúc trước ông không nỡ bỏ ra để đi.

Hôm nay con gái trở về, hơn nữa cả nhà đã hẹn sẽ cùng ăn cơm trên thị trấn, trong Tết người nhà mẹ đẻ Ngô Thúy Bình có nói đợi khi Thẩm Đường trở về, cả nhà cùng họp gặp ăn cơm một bữa.

eyJpdiI6IlJEdkF2YzN0NURLTFI4UG84bmk4UFE9PSIsInZhbHVlIjoiK1BzNWxmUVJTQndJY3l2S3ZnOXRaa2lqRjNtc2ExN3lCSUN3RkpxaXhMcVpKV3hGSit0TDBOVEE5Y0RUakExRWdIZEdla3JUQkdkeWJoWFllUEtWMVlQQ2lYWjNaQmh1TlRuWnl3SGZEeWJlTU11M2JWKzl6am5RN05HYXVXcVhza0JCNmFtNUQ5b3lwT21BWDNrWTJJYjRnMGV0Y2JteFFTWms4QUVoU2c4TGRzMWgrY05nSmFEU0EySGhhOWR3eFNCeTU4dm1hQkkra2w2czBRbUJDODVNZ2pCRmlmWmU1NFZKMjYydTd0SEkrWU13SjRjMGNDclwvR3d5VEM5UkE2RWxYa2NaZzJkTVg2NWxZQmZRNllVdFBYWU8zUW5uSTlZVW1MQnpxcTFXZzdZOStFaXhYell0ZndkK05ueXg4OE4wUU5lVHBPS2ZBNHRrU1dOcDRyWkxOSFE1SFUzbGpjbll6UGw4bjVlWHNRNjhtQzVDNTVDK0dpTkkzV1wvNVpVZW1lYlB4ZnhOTm1Bd0RrOVVXR2lRPT0iLCJtYWMiOiI5YmZkYjVhZTNhYWRiOTNhYjk5MzM2ZmZkOTJkMDI3ODg5ZTY1NGJiZGI4NWZlNDkxMTczMDc0ODIwMzgxYmYxIn0=
eyJpdiI6InN2VFJqakE5RGJtT05HOTU2OHA3K3c9PSIsInZhbHVlIjoiQUh5UU05ZE5WWGlabnJoQmhac1NtQ1JoUGM5Q2hLeWI5VjRUQm5CcVRTbjRRRDBGNWMyUVhqVDRwQTEydnRxSzg4Z1RZbWVpNmw1bmE4Rml2M2FsXC9uVEx1Q3p2Y28rMVwvNVFwRDlOQ3VBYWp5QUlPV0ZnNnRQamhcL2JzcmFqcGNEcGZUc1wvcnpMeFhqYUtIak1Sa1VcL0U1WHg4MVwvVHB5ZWlyR09pNU5SSXJJVVwvYVNKTjMzb1pwVFJ2c2RIb3R4VFI2Sm1yRGtKMVJMWEFVdkpuWVwvRkdOOEZNeStKUzh1UFVIcVNmMzBRS2NZTjkweTFYeFwvUzV3TFFcLzdNVlRJaHRmMlM1RE1MajZMWmtDN0I0SjRrRmtrQ1hDSjgyeEdFd0lodlppZ3BaNFwvb1dNZGJKb2FRQVQ0QzdnK005K1JoNWRxWm91bU5Ua1BWbExUa1pIRjBUZEdXSGttanozcXBLVUtFNzVGS0dwOFk9IiwibWFjIjoiOTM0MDc3NGNjZDAzYjQ1MzBlMDkxMDBjZDkwODg0YWUzM2Y2MTJhYjZkNTU2Y2QwMTYxNDFlNWQxNWQ0NDI2MCJ9

Thẩm Đại Chí nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, ông đi về phía Ngô Thúy Bình, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Bà giục cái gì chứ, tôi chỉ mới mất một lúc thôi mà.”

Ads
';
Advertisement