Đợi hơn nửa tiếng, đồ ăn đã được dọn lên bàn, hai bạn nhỏ Chung Ái Quân và Chung Ái Quốc đã quay về, sau khi cả hai bạn nhỏ biết được chuyện Thẩm Đường đã sửa được ti vi, hai cậu bé đều nhìn Thẩm Đường bằng ánh mắt sáng ngời.
Cho đến khi bữa ăn kết thúc, Chung Ái Quân và Chung Ái Quốc lôi kéo Thẩm Đường hỏi không ngừng, từng vấn đề một được hai cậu bé hỏi.
Sau đó vẫn là chị dâu Khánh Hoa đuổi hai cậu bé vào trong phòng để làm bài tập, lúc này bên cạnh Thẩm Đường mới được yên tĩnh.
Cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi trong phòng nói chuyện, đàn ông trò chuyện chủ đề của đàn ông, phụ nữ nói chuyện của phụ nữ.
Tục ngữ có câu, ở đâu có người ở đó có tám chuyện.
Có một vài người biết hôm nay Cố Thịnh dẫn đối tượng tới nhà Khánh Hoa ăn cơm thì không khỏi ghen tị.
Ngày hôm sau, sự ghen tị này lập tức được đồn ra ngoài, lời gì cũng có.
Có người nói chị dâu Khánh Hoa mượn Thẩm Đường để nịnh bợ Cố Thịnh.
Rất nhiều người biết thân phận của Cố Thịnh không hề đơn giản, vì vậy cũng có rất nhiều người muốn dựa vào anh, nhưng Cố Thịnh vẫn luôn không cho họ cơ hội, tuy vậy những người muốn tạo dựng quan hệ với Cố Thịnh vẫn không biết khó mà lui.
Dùng từ ngữ bình thường để miêu tả Cố Thịnh, đó là khó chơi.
Chẳng mấy chốc, đã vài ngày trôi qua.
Mấy ngày nay, Thẩm Đường đã tạo thành thói quen ở đây khi Cố Thịnh có thời gian thì sẽ đi dạo với cô, có đôi khi hai người sẽ ở trong phòng với nhau.
Khụ khụ, ngồi trong phòng, trai đơn gái chiếc, củi khô lửa bốc, khó tránh khỏi sẽ xảy ra một vài chuyện màu hồng.
Nhưng mỗi lần cả hai đều sẽ dừng ở điểm mấu chốt, sẽ không vượt qua ranh giới nhất định.
Là người yêu, có thể ôm hôn, nhưng một vài chuyện vẫn không được.
Hôm nay, thời tiết tốt, ánh nắng rực rỡ.
“Đường Đường, em có ở trong phòng không, hôm nay bên quân khu sẽ có xe ra ngoài, chúng ta cùng đi ra ngoài mua đồ đi, không phải lần trước em nói muốn mua ít đồ sao, đúng lúc hôm nay chúng ta có thể cùng nhau đi.”
Thẩm Đường đang ngồi trong phòng đọc sách, nghe thấy chị dâu Khánh Hoa nói vậy thì vội vàng đặt sách xuống, cô đáp lại: “Dạ, em có trong này, chị đợi em một lát.”
Thẩm Đường nhanh chóng cầm túi lên, sau đó xỏ đôi giày da vào rồi đi ra ngoài.
Thấy chị dâu Khánh Hoa và chị dâu Mạnh đang chờ ở bên ngoài, Thẩm Đường nở nụ cười rồi nhanh chân bước qua.
‘Chị dâu, đi thôi.”
Hôm nay Thẩm Đường mặc một kiểu váy dài, kết hợp với thắt lưng, Thẩm Đường mặc như vậy thật sự rất bắt mắt.
Trông vòng eo nhỏ nhắn kia kìa, còn cả bắp chân trắng nõn được lộ ra ngoài nữa, thật sự rất đẹp.
Thân là phụ nữ, chị dâu Khánh Hoa và chị dâu Mạnh đều không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Còn có mấy chị dâu quân khu cùng đi ra ngoài nữa, bảy người phụ nữ trò chuyện rất sôi động.
Xe dừng lại, mọi người cùng xuống xe, bởi vì muốn mua những món đồ khác nhau nên đến nơi cùng đã tách nhau ra.
Còn ba người chị dâu Khánh Hoa, chị dâu Mạnh và Thẩm Đường thì đi cùng với nhau, đúng lúc cả ba đều muốn mua đồ ở trong cửa hàng bách hóa.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, vừa đến cửa hàng bách hóa, chị dâu Khánh Hoa và chị dâu Mạnh nghe thấy Thẩm Đường muốn mua len, ánh mắt mà hai người nhìn Thẩm Đường lập tức trở nên khác biệt.
“Lên hả, trời nóng như này muốn mua áo len hay là khăn quàng cổ? Em định đan cho Cố Thịnh hả?” Chị dâu Khánh Hoa trêu chọc.
“Ha ha ha, đây không phải là quá rõ rồi sao, đều là người từng trải cả, Khánh Hoa đừng trêu chọc cô bé nhà người ta nữa, nhìn xem Đường Đường đã bừng mặt rồi kìa.” Chị dâu Mạnh cười nói tiếp lời.
Gương mặt bé nhỏ của Thẩm Đường đỏ bừng, nhưng đôi mắt lại rất sáng, cô ngẩng đầu lên nhìn hai chị đâu rồi xấu hổ nói: “Em không biết làm chuyện này nên muốn học thử, vẫn chưa biết là có đan được hay không ạ.”
Thẩm Đường không phủ nhận chuyện đan khăn quàng cổ hay áo len tặng Cố Thịnh.
Cố Thịnh đã tặng quà cho cô trên cổ cô vẫn còn đang đeo sợi dây chuyền hình chiếc kẹo nhỏ xinh kìa, nếu không có quà đáp lễ thì Thẩm Đường cảm thấy rất xấu hổ.
Nghe nói, đan áo len không hề khó, vì vậy Thẩm Đường định thử một chút.
Sau khi ba người mua đồ ở cửa hàng bách hóa xong thì lập tức về nơi ban đầu chờ xe đến đón.
Trở lại quân khu, Thẩm Đường theo học chị dâu Mạnh đan len, học được hơn nửa tiếng thì chị dâu Mạnh phải trở về nấu cơm, lúc này Thẩm Đường mới cần mấy cuộn len và kim đan trở về ký túc xá của mình.
Thẩm Đường ngồi trên giường,, cô cầm kim đan thử móc một mũi rồi một mũi, thật phiền phức.
Đan áo len không khó... không khó...
Mẹ nó, ai nói câu này vậy?
Chó nào nói thế, đứng ra đây, Thẩm Đường đảm bảo sẽ không đánh c.h.ế.t người đâu!
Nửa tiếng sau, Thẩm Đường giơ bán thành phẩm trong tay mình lên, nhìn chằm chằm đánh giá thứ đồ này một hồi lâu, đôi lông mày thanh tú cau có thành một ngọn núi hỏ.
Sao cứ cảm thấy có gì đó không ổn thì phải!
Cảm giác, có hơi xấu!
“Ký chủ, để tôi to gan đoán thử nhé, cái này của cô... là tã hả?”
Hệ thống mập mạp tròn trịa đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thẩm Đường, nó nép mình vào chiếc chăn được cô gấp thành miếng đậu hũ, đôi mắt to tròn nhìn “cái tã” ở trong tay Thẩm Đường.
Nghe thấy “kết quả giám định” của hệ thống, sắc mặt Thẩm Đường trông không tốt lắm, cô nhìn thứ đồ rộng dài hai thước ở trong tay của mình, trong lòng Thẩm Đường cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Ký chủ à, cái tã này của cô không đúng thì phải, một bên to một bên nhỏ, có phải lúc đan không đo kỹ không hả?”
Thẩm Đường vô cảm tỏ vẻ: Ha...
“Ký chủ, cô đưa cái tã này cho ai vậy?”
“Cho cậu, nào, cầm lấy đi, đừng khách sáo.” Thẩm Đường thẳng tay trùm “cái tã” trong tay lên đầu hệ thống rất tri kỷ.
Đúng lúc, thử xem món đồ màu xanh lá cây này như thế nào.
Trông đỉnh đầu xanh mơn mởn của hệ thống, Thẩm Đường không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Ký chủ cô cười cái gì vậy?” Hệ thống ngơ ngác.
“Ha ha ha, không có gì, chỉ cảm thấy màu này rất hợp với cậu, ừm...” Thẩm Đường trịnh trọng vỗ cái đầu xanh mơn mởn của hệ thống rồi tiếp tục nói: “Màu xanh lá cây, cậu hợp lắm!”
Hệ thống im lặng.
Cứ cảm thấy nó đang bị bắt nạt!!!
“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Những gì còn sót lại chỉ là đống len màu xanh lá được gọi là “cái tã” đang nằm trơ trọi ở đó.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất