Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Bởi vì Chung Ái Quân thích nghịch ngợm tivi ở trong nhà, vì vậy lúc trước phải mời người tới sửa mấy lần, điều này khiến người sửa tivi phải quen mặt với nhà họ.

Sáng nay chị ấy vừa gặp thợ sửa tivi, người ta còn hỏi rằng tivi nhà chị có cần sửa không.

“Ha ha ha, hai thằng nhóc nhà chị đúng là thiếu đánh mà, giáo viên ở trường tìm chị để nói chuyện, bây giờ đến thợ sửa tivi cũng biết chị, nếu không phải là con ruột thì có lẽ chị đã tìm đại một chỗ nào để ném đi rồi.” Khánh Hoa cười nói.

“Con trai mà, đều phải như vậy.” Thẩm Đường đáp lại một câu.

“Đúng rồi, tối nay em tới nhà chị ăn cơm đi, Cố Thịnh và Chung Lĩnh đều không có ở trong quân khu, em tới ăn cùng cho vui, cũng chỉ là chuyện có thêm một cái bát thôi/”

“Hai thằng nhóc nhà chị ăn không ít đồ ăn vặt ở đây, chị biết, tối nay em đừng khách sáo làm gì, cứ tới nhà chị ăn cơm đi.”

“Vâng, vậy làm phiền chị dâu rồi ạ.” Thẩm Đường đáp.

Ở một nơi khác.

Hai người đàn ông với vẻ mặt nham hiểm nhìn chằm chằm hộp sửa chữa ở trong tay, vất vả lắm bọn họ mới hỏi thăm được một tin tức không ngờ còn chưa kịp ra tay thì đường dây này đã bị người khác đoạt mất.

Rõ ràng trong tình báo nói có nhà nào đó cách một thời gian sẽ mời người về sửa ti vi, bọn họ đã đợi hơn hai tháng rồi, bây giờ đột nhiên nghe nói ti vi trong nhà người ta có hỏng, nhưng lại được người khác sửa rồi!

“Người” này là ai vậy?

Rốt cuộc là ai dám đoạt mất con đường mà bọn họ trông chờ mấy tháng.

Nhưng theo kế hoạch, bọn họ không thể tiếp tục chờ nữa...

Thôn Thượng Khê, nhà họ Thẩm.

Con gái đã đi được nửa tháng rồi, trong lòng Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình lại bắt đầu nhớ con gái.

Mãi mới tới kỳ nghỉ, con gái ở nhà chưa được bao lâu mà đã rời đi, bây giờ con gái chưa gả mà đã không có nhiều thời gian ở nhà sau này gả đi cho người ta chẳng lẽ sẽ không còn thời gian nữa?

Suy đi tính lại, đôi vợ chồng bắt đầu nghĩ có phải nên giữ con gái ở nhà thêm mấy năm nữa không, dù sao đã đính hôn rồi, vì vậy chuyện kết hôn cứ chờ Thẩm Đường tốt nghiệp đại học rồi suy nghĩ sau cũng không muộn nhỉ?

“Ôi, không biết khi nào Đường Đường mới về nữa.” Thẩm Đại Chú hút một điếu thuốc, ông nhắc một câu.

“Chắc sắp thôi, lần trước trong điện thoại Đường Đường đã nói rồi mà, lúc đó sẽ về cùng với Cố Thịnh, đúng lúc hai đứa nó về thì có thể tổ chức tiệc đính hôn luôn, cái này không kéo dài được.” Ngô Thúy Bình đáp một câu.

“Hai ngày nay Đường Đường không gọi điện về nhà nếu không tôi đi gọi điện hỏi thử xem khi nào hai đứa nó về nhé?”

“Đừng, gọi điện hỏi cái này làm gì, khi về thì sẽ về thôi, việc này có hỏi mà không về được thì cũng làm gì có cách nào nữa.”

“Ôi trời, con gái chưa gả mà đã biến thành của nhà khác rồi, trong lòng tôi thấy khó chịu lắm.”

“Được rồi được rồi, ông chỉ cảm thấy nhàn rỗi thôi. Công ty vận chuyển của Quang Minh rất bận, Mỹ Lan còn công việc của con bé, nếu ông thật sự không có việc thì thì đón Đào Đào về ở vài ngày đi. Có cháu trai về thì ông sẽ không nghĩ nhiều như vậy nữa.” Ngô Thúy Bình nói.

Cũng không phải mỗi ông nhàn rỗi, mà là đôi vợ chồng bọn họ đều rảnh.

Bây giờ điều kiện gia đình đã tốt rồi, việc đồng áng rất thoải mái, trồng gì thì ăn nấy, không muốn trồng trọt thì có thể cho người khác thuê ruộng, có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy khiến người cùng thế hệ đều cảm thấy ghen tị với Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình.

Đôi vợ chồng ngồi trong sân, hai người tôi một câu ông một câu nói chuyện với nhau.

Thẩm Đại Chí nói đi nói lại, cuối cùng lại quay về trên người con gái.

Ngô Thuý Bình liếc mắt nhìn, bà ghét bỏ lườm Thẩm Đại Chí một cái, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm.

Lười nói chuyện với ông già này, bệnh cuồng con gái không cứu nổ.

Nhận được một cái liếc mắt, Thẩm Đại Chí cảm thấy rất bình tĩnh.

Cuồng con gái thì sao chứ, ông cảm thấy cuồng con gái cũng rất tốt.

Thẩm Đại Chí: Bình tĩnh hút thuốc...

....

Một trận mưa to trút xuống, sau cơn mưa, không trong lành kèm theo mùi hương thơm ngát của cây cỏ.

Những đám mây đen trên bầu trời tản đi, màu xanh thẳm lộ ra như thể vừa được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, những đóa mây trắng trung bay, càng nhìn càng cảm thấy dễ chịu.

Thẩm Đường không thích trời mưa, về cá nhân mà nói thì ngày mưa sẽ khiến tâm trạng của Thẩm Đường trở nên buồn bực, đi ra ngoài thì bị ướt, vì vậy cô không bằng lòng đi ra ngoài khi trời đang đổ mưa.

Hai ngày nay, Thẩm Đường không có việc gì nên luôn ở trong phòng đọc sách, buổi chiều sẽ giúp dạy thêm cho mấy đứa nhỏ, hôm nay mãi mới được một hôm trời nắng.

Nhân lúc thời tiết đẹp, Thẩm Đường chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, vừa đi ra ngoài không được bao xa, Thẩm Đường đã nhìn thấy hai cậu bé nhà họ Chung và mấy đứa nhỏ nhà khác chạy nhanh tới.

Khi đám nhỏ thấy Thẩm Đường thì đều dừng lại, đứa nào đứa nấy đều cười hì hì chào hỏi Thẩm Đường.

“Cô Thẩm, cô đi ra ngoài chơi ạ?”

“Cô Thẩm, cô muốn đi đâu vậy, sáng nay mẹ em bảo tối nay mời cô đến nhà em ăn cơm đó.” Một đứa trẻ khác cười nói với Thẩm Đường.

"Không được không được, tối nay chị Thẩm Đường sẽ tới nhà tôi ăn cơm, mẹ tôi đã nói trước với chị Thẩm Đường rồi.” Người nói là Chung Ái Quân.

Thẩm Đường nở nụ cười với mấy đứa bé, sau đó dịu dàng nói: “Ừm, các em về nói với người nhà, tối nay cô sẽ ăn cơm ở nhà Ái Quân, đồng thời nhớ thay cô nói lời cảm ơn với cha mẹ các em nhé.”

Hôm nay Thẩm Đường sẽ ăn tối với nhà chị dâu Khánh Hoa, mấy ngày nay Cố Thịnh và Chung Lĩnh không ở đây, chị dâu Khánh Hoa đã nói với Thẩm Đường mấy lần, cô cũng không từ chối. Thỉnh thoảng gì đó qua để ăn chung, nói tóm lại sẽ không chiếm lợi ích của người ta.

Nghe Thẩm Đường nói vậy, ngoại trừ hai bạn Chung Ái Quân và Chung Ái Quốc thì các bạn nhỏ khác đều cảm thấy thất vọng.

eyJpdiI6IkNaUzRyZDE5YittaWFYb0hKSW0wS3c9PSIsInZhbHVlIjoiSkRZN24zcVZHV2IrajFsNDE0MXFnbjhjKzJMSGFuaTJPVE8zeXFPRHBrVENWaTRHM0RyeDBVVjZ4Y1MxOEo0dkp4SnBRaTBVOXlZVFhXb1A0SWVFWjYwcjVzTVcwc251ZVh1VExLTlBMdjRCdlRkNTJKTXNORmJwSFBDOENldlBJTU1xSGE5XC81V1hDbk03MUFnRTBnY2tuNjBvQzlcL1hoUnJqMUloc3AybzYxU0dvVzRRQzlrd1hxZWZqeFRZMEVRMCtNMGtRVFVva0JTMXI1UTFzc2RcL1wvMUVnVnJXQXlIV3pCOXpqKytmRjQ1R1c3VUZBNEpBM21FODdUK0ZhM3hLbVNXQjBTenkxZ3dSMnZXbklZU2JEQ2R6VDBKT25MZ0NPT21iNm1GUmVralwvWDVYNlIzb0lGbmN6UHFXakZ1QXVQNDNhWHpUeG8rVDJkN2lyTTBTNnVGcXhiSWtTMlVIYVdScVR4QkVnelg1SER4SUM0em1OeGZ1czZLdFJvbEl3ajhtQlVrQTNYNGlDdWlkRHh6WW8zWFVFMmszRWlFelN1bGtFdFhDXC9kTGtSZjI4T1ZqYzlOZmY3akh3QW9mZVo2VkdSMXVQQytaSzVUOGVOakh4TUVBQXRiMzlsTWpCSVludUs4ME9kbnVyYWpza25jT1dlWnpNeUNyTGZROUY4WTY4RTgyeFMxVkRsM2JsMnhuREtQME51ek1sbUl5TUd3UVZKeHBxbUJCMHBxYkdvazlsaFFJXC9MT0s3RW42ZG55eVprRlg1c0VGZ0VuRGpheFoyNThZRTNjaFdGVWZhdlg5NGFLZ2FxYkdFUTN1MFhuMkxabzdHZE9pUjMwNnZSYTQ2TnpDVTA0eDJzNmY4OTNQZHFhdGJLeE1vMVwvZmg2S0tcL0ZQRnBRXC82UTRRVkVEV0JhMXpwZ1FqeURqR1FSXC9nQlRJbHVVZjBXdG14bjdPUHE4TWNVd3JBZERaeTJoenZoenVTTGszRkE9IiwibWFjIjoiNjBlZjllYzU2YjI1OTZmNTFhNDgyOGVhNDRmOTk1YmY5MjQ0MzMzMzNjN2E4M2MzNmY0NDFkYTgzNjUxMTA4ZCJ9
eyJpdiI6InVhcnRhbFZYdkVqY2tvQkR6WCtNT0E9PSIsInZhbHVlIjoibDJ3ckJrXC94Q1JNejhJUUNFbEgrUFFDXC9JeGpoelpiSlU4akwydndzZGRzbVFJbm9xTDFxWFRyRHNiTUl1am1kVndDOVRmWEd2cFdBckhqRHRReTIzZFNTRDY3VXh3bjBtSHhDQnh5TUFYRXJUdEg5SDB0UkVsQklaR0tTZXZDb1JmdFwva1c3VGNlc2VkbDQ2bjlQcFlxQThuc21DRmE2OUdcL25MWVJnYTc3dlZZSnZrMFhnTnFPWWZSWktjWEJmYkRzQU1TamhOTnFcL05INUQzbFdnQ3Q1N0FVelZsQ0RYWXJKZnRKWTFmOWdjc2xoZDF0QlN5bmVXOGgrS3hHY1IrUkZvbEdBZ3l5ejhMZXpxUmJyUThaaUNFQVp3eGt4ZFRrTmc3UnFDV21uZ0pIR3QrWTZ2YkRKY2JQVm9IczNZUU9PZWFJT0lRV2JxdFVkZkJyM3RDWFZlY0ptYXdzbk00N1hySFFjeTBwek1Lc094UjIwYVpQWVJIbW5LSlwvYUZjNURPNlZ2RWZwdTBCZjAzYmtnUURJUDFGUHowSmxUS1wvVnVlK0JvZkhWWDd1alJHNis3SUpyN1wvWlN0RGRhZEtzeFFTU3B5T3hcL2tyTkYzOW9hK1hseitCbFZnSE9LMDhoYTJaUUVBQnZvczhVSnFDdSs4UjRJQXh0bjc5bUI2MVh1UUo0a1ZmSnNiWHdsWkxkNHh2Z05sYmJVVnVZVkh5OEh1NWlKS0VhUDZNNmhkUDFJUUxpSnE4R3pyRlZjNWRuV0YzM3dveXBzYzJTTERlN1g0XC9uK213ZWk2M0VpVXUwbGFOOUR2VDh0cnFESDlVeXgyQjBrSXVsU0ZzdG5aZ2tPYzEwTTNrMFBXYTV0aDFuR0JrSXZFUUk0NE5jZTJwdEdDR3UxMm5pQkxXOW1SSmtURWRuRlV6cjlEZkJmKytjVW93ckZ1dlY5c0hnQ0hKSG1PODdVZnd4cTdDdnhFeWwyUWpRNVgrWDd2OD0iLCJtYWMiOiI0Yjg2OGJmYTg4Y2VlYTZiMTgxOTIzYWFmMDY3ZjEwZTAwOWE4Y2ZlMzdlZjI1OTU4ODRkOTE5MjZjZmYzNmVlIn0=

“Cô Thẩm, chúng em định đi ra sau núi chơi, chúng em rất quen với khu vực ở sâu núi, nơi đó còn có thể tìm được trứng chim đó.”

Ads
';
Advertisement