Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Có trời mới biết được khi Khánh Hoa nhìn thấy hai đứa con trai của mình vô lo vô nghĩ ngồi ăn đồ ăn vặt trong ký túc xá của Thẩm Đường thì đã có suy nghĩ gì.

Nhưng Khánh Hoa cũng không nói bất cứ cái gì, sau khi chị ấy cảm ơn Thẩm Đường một lúc rồi mới dẫn hai đứa con trai về nhà.

Sau khi về nhà, thấy con trai làm được rất nhiều bài, trong lòng Khánh Hoa lập tức cảm thán.

Quả nhiên không hổ là người thông minh, được người thông minh dạy quả là khác biệt.

Buổi tối, khi Chung Lĩnh vừa về, Khánh Hoa đã liên tục nhắc bên tai người đàn ông nhà mình, chị ấy không ngừng khen mắt nhìn của Cố Thịnh rất tốt, có thể tìm được một cô gái giỏi giang như Thẩm Đường.

Chung Lĩnh cũng tỏ vẻ đồng ý với vợ mình, có thể đánh bại được hai đứa con của anh ấy thì đã đủ để thấy cô gái Thẩm Đường này quả thực rất lợi hại.

Qua vài ngày nữa nhóm chị dâu quân nhân ở trong khu gia đình đột nhiên tới tìm Thẩm Đường.

Thẩm Đường nhìn các chị dâu quân nhân tìm tới cửa, cô ngơ ngác.

Hơn nữa, mấy người vợ quân nhân này còn không đến tay không, ai nấy đều cầm theo chút đồ ăn vặt hoặc là trứng gà gì đó khiến Thẩm Đường cảm thấy khó hiểu.

Sao đột nhiên lại cầm đồ tới cửa tìm cô vậy, có chuyện gì sao?

Chẳng mấy chốc, Thẩm Đường đã biết được nguyên nhân mà các chị dâu quân nhân tìm mình.

Thì ra mấy người vợ quân nhân này đều muốn Thẩm Đường dạy thêm cho con nhà mình.

Chuyện phải kể từ ngày hôm qua.

Mấy ngày này, hai cậu bé Chung Ái Quân và Chung Ái Quốc đều đến chỗ Thẩm Đường để học tập, đến buổi sáng ngày hôm qua, hai bạn nhỏ Chung Ái Quân và Chung Ái Quốc đã nói với bạn của hai cậu bé lời gì đó vào lúc cùng chơi với nhau.

Thử tưởng tượng mà xem, hai cậu bé gần như luôn đứng hạng chót ở lớp vậy mà lại có thể chậm rãi nói bài tập về nhà quá đơn giản, thậm chí hai anh em còn biểu diễn giải một bài cho các bạn xem khiến bạn bè đều sợ đến ngây người!

Mấy cậu nhóc về nhà, vừa tới tối đã nói chuyện này với cha mẹ.

Phải biết rằng việc học hành của con cái luôn là tâm bệnh của các bậc phụ huynh, nhất là có một vài chị dâu quân nhân có trình độ văn hóa không cao nên không thể dạy học cho con nhà mình. Vì vậy khi nghe nói về chuyện này, các chị dâu quân nhân không thể ngồi im được.

Thế nên hôm nay đã tìm chỗ ở của Thẩm Đường để tìm cô.

Nghe mấy chị dâu quân nhân giải thích, Thẩm Đường dở khóc dở cười.

Cuối cùng Thẩm Đường đồng ý để ngày mai cho bọn nhỏ tới thử một hôm, nhưng Thẩm Đường cũng cảnh báo trước.

Một mình cô chắc chắn không thể dạy được quá nhiều trẻ, hơn nữa cô cũng không có nghĩa vụ để đồng ý chuyện này, vì vậy cuối cùng có để con của các chị ấy tới học, để con cái nhà ai tới học thì phải đợi ngày mai gặp bọn trẻ thì mới có thể quyết định được.

Còn về những món đồ mà các chị dâu quân nhân mang đi, đương nhiên Thẩm Đường sẽ nhận hết.

Ngày hôm sau, cuối cùng Thẩm Đường nhận năm đứa bé, cộng thêm Chung Ái Quân và Chung Ái Quốc thì tổng cộng có bảy đứa trẻ.

Trẻ con còn quá nhỏ thì Thẩm Đường sẽ từ chối, nhưng Thẩm Đường cũng đã nói, những đứa bé nhỏ tuổi không hiểu gì thì có thể hỏi mấy bạn lớn như Chung Ái Quân.

Năng lực của Thẩm Đường có hạn, hơn nữa cô cũng không phải là thành mẫu, cô không thể cống hiến quên mình cho người khác được.

Hai ngày nữa trôi qua trong chớp mắt.

Ngày này, Cố Thịnh đột nhiên tới tìm Thẩm Đường, anh nói phải tìm thời rời khỏi quân khu vài ngày, nếu Thẩm Đường có chuyện gì thì có thể tới tìm mấy chị dâu quân nhân giúp đỡ.

Thẩm Đường sẽ không hỏi nhiều về chuyện của Cố Thịnh, cô gật đầu tỏ vẻ đã biết, đồng thời còn dặn dò Cố Thịnh chú ý an toàn.

Hôm sau, Thẩm Đường thức dậy và đi tới nhà ăn thì phát hiện Cố Thịnh không có mặt trong nhà ăn, điều này cũng chứng minh rằng anh đã rời khỏi đây.

Trong lòng Thẩm Đường cảm thấy hơi lo lắng khi Cố Thịnh rời đi, trước đó khi không ở cạnh nhau, khi Cố Thịnh đi làm nhiệm vụ, Thẩm Đường không có ở gần nên cũng không nghĩ quá nhiều. Lần này, hôm qua vừa mới gặp mà hôm nay đã rời đi, Thẩm Đường không khống chế nổi những suy nghĩ trong lòng.

Bởi vì gần đây Thẩm Đường vẫn luôn giúp các gia đình ở trong quân khu dạy mấy đứa bé học thêm, vì vậy khi mấy đứa trẻ trong khu gia đình ở quân khu hoặc phụ huynh nhìn thấy Thẩm Đường thì đều sẽ gọi một câu: “Cô Thẩm.”

Lại đến ngày xe tiếp tế ra ngoài, sáng sớm Khánh Hoa đã hỏi Thẩm Đường có muốn cùng đi ra ngoài không, gần đây cô không có gì cần mua nên đã từ chối.

Khánh Hoa thấy Thẩm Đường không đi thì đành đi ra ngoài một mình, còn Thẩm Đường thì ngồi trong ký túc xá đọc sách cho tới buổi trưa.

Giữa trưa, Thẩm Đường tới nhà ăn để ăn cơm, sau đó lại về ký túc xá để đọc sách.

Buổi chiều, chị dâu Khánh Hoa tới tìm Thẩm Đường.

“Em xem em kìa, ngồi trong phòng đọc sách cả ngày, có thời gian thì ra ngoài tắm nắng một chút đi. Nếu không thì hai chị em mình cùng đi đâu đó nói chuyện cũng được.”

“Đúng rồi, sáng nay chị vừa ra ngoài mua mấy quả lê, em trông bên ngoài nó xấu thế thôi, nhưng ngọt lắm đó, đúng lúc cầm mấy quả tới cho em ăn thử.”

Trong tay Khánh Hoa đang cầm mấy quả lê nhìn trông không được đẹp lắm, hình như là do người dân địa phương trồng, nhìn rất to, nhưng bên ngoài lại có mấy vết lồi lõm.

“Chị dâu khách sáo quá rồi, chị cứ giữ lại cho Ái Quân Ái Quốc ăn đi ạ, còn cố ý mang tới cho em làm gì chứ.” Thẩm Đường khách sáo cười nói.

“Khách sáo cái gì, em giúp hai thằng nhóc thối nhà chị học thêm mà còn không lấy tiền, mà lần trước hai thằng nhóc nhà chị ra ngoài khoe khoang mang lại phiền phức cho em, trong lòng chị thật sự cảm thấy rất xấu hổ đó.” Khánh Hoa xấu hổ nói.

Lúc đầu nhờ Thẩm Đường dạy thêm đã rất xấu hổ rồi, sau đó hai thằng nhóc thối còn đi khoe khoang gây ra chuyện như vậy, có trời mới biết lúc ấy Khánh Hoa ở nhà đã đánh vào cái m.ô.n.g của hai cậu bé một trận mà vẫn không nguôi giận được.

“Không sao đâu ạ, dù sao em cũng rất rảnh.” Thẩm Đường nói rất hay, nhưng thật ra Thẩm Đường cũng không để chuyện này ở trong lòng, hai đứa nhỏ nhà họ Chung cũng không cố ý, ngày hôm sau đã tới xin lỗi cô rồi, chuyện này cứ bỏ qua thôi.

eyJpdiI6IlNzR1pGcEFRdnhXbHlZd05GOWhJaXc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9pbFVHcDU1RVhrbXN5a1hOWDNNY2NMd3JZV0FEajR4XC9qRDNiS3VwR0puZlhSTVM1QUZzOW9mQ0E4T1Ezem42ZXJiekVoSVFKdFIxeG1ITFd1OFY3VkhMWE40N2x0YWZ0Z0NyMGhhXC9lT1pHREJCU3RSWlFBTEFURGhzS0hQY3FDVmxGbEVtemNJRWdaM24waFJwblgrSEdMUzNDOVNBZHJkOUN5dUZsWU5nM09SdjR3Y01kY01ZZHJwR1ZJazZBVDV0MTNmQ1YzVGRzXC9JOFVoTUhTc0RVNjM0ck5XM2JSWndJUWY2WWZGVitDZkordnZodGY5WDVXNXlUcGpCZlJ5b0pJOUZHbWZUdCs2eVZ6K0F0SzJPQnZ6Qms1a2hwR2E2VXNJZEZGcmwzN1c5aGZBK2t2UmpwdlM5cFd3M3huIiwibWFjIjoiMDllOWQ0ZTU4MzA2ODliNjI5ZGRkMjY1MDk3YzE2NjliZTliMTg5MDA2NTg0ZTk5OTU0ZDEwOGJhZjFiMWU1MSJ9
eyJpdiI6InhcL3NiaDFOazBTcU5GOWFVcnd3UEJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilh5ODMreDV0Ukw4TVlHRHNwWVNcL0s3clVwSGsyT0pSVFVCeGR1ZmRiMDA2UmJqaFQ3Rnlxb2RFSE1CTDVVSXhrWm1Wd1RrQnJaMnBFQitkNStNUlhzbFwvOUMzRUZ0Wlh6b05cL09qd0V3UyttSGNRNUFpcWozdWdsWmxHT0lyRWlmTTliMFdmOU1nRjFoNHlQd2tZNERtZGRvQ0hFNTA0Y0NCb1dEXC9Vc2VrcmNvMnRyUnlaV1JFSnBhRmYyXC95NmFQcnBhRUVXUnpEOHBcL0NoWVZ1d2c1T1BlbmRUM3dxVFpXSlN6R20yampJbFdtejVEVmlTcXVqU1wvRVJmMFhhVWY2VUhvTWZxZUFWOWhibjR3SDJub3dTTWpUV2ZydnY4NEptRmhhbEtMSHAyQlIwWHZWT0JtXC9kYlNxUVhjdXM3dEYyYmNuWk50Zm4wNmpxRjFlZTdscW1lSUpXTEk0cktraUZmOVFxSWNLczkxRUJvTEZteXowZWljV3B2NzlpTzl2NW9DOCtIVVozc2ZveWZUQmluQVBlaTdNUzhBazNGclVBS0l1WXF6UlVWVFdPSGUybmJQbW9IODZRYmpTQTZKYnZ1N0VPbkExSzdFRmsyakxZbEtla1l4NDNZaVJERlNHNzNzXC9FeldDUkFnPSIsIm1hYyI6ImE1NjZmOWFiZGI0NDUzYjI4OWZlN2ZiZDg3NTM2NjdlNmM2YmU1YzkyMDk0YWQ4MzgyMGI1YjJhYjI4NTEzMjMifQ==

Khánh Hoa ở đây nói chuyện với Thẩm Đường, chị ấy kể về chuyện thường xảy ra.

Ads
';
Advertisement