Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Đến khi Tô Chấn Hưng tới gần, anh ấy lập tức cảm thấy ánh mắt c.h.ế.t chóc của Cố Thịnh đang nhìn mình chăm chú.

Nụ cười của Tô Chấn Hưng đần trở nên cứng ngắc.

Ôi trời, cái ánh mắt này của tên chó Cố Thịnh, thật sự cảm thấy rất nguy hiểm đó...

Anh ấy đã làm sai điều gì hả?

Hoặc là hỏi theo cách khác... có phải anh ấy đã làm phiền họ rồi không?

Hậu quả của việc quấy rầy việc tốt của cún Cố, ngày hôm sau Tô Chấn Hưng đã hoàn toàn được trải nghiệm từ đầu đến chân, quả thực rất tàn bàn, được không hả?

Tô Chấn Hưng cảm thấy nếu cơ thể của mình không khỏe mạnh thì có lẽ sẽ bị phế mất rồi.

Hơn nữa, tối hôm qua anh ấy cũng không cố ý mà, lúc đó nhìn thấy nên muốn tới chào hỏi, ai ngờ được Cố Thịnh lại đang muốn làm gì đó, có tâm tư chó má gì chứ.

Bây giờ Tô Chấn Hưng phải đề phòng Cố Thịnh cả ngày, chỉ sợ mình không cẩn thận thì sẽ bị Cố Thịnh lừa.

Ở một bên khác, nhà họ Chung.

“Cái gì, mẹ vừa nói cái gì ạ? Chị Đường Đường muốn dạy thêm cho con ạ? Chuyện này được quyết định khi nào vậy? Mẹ, khi quyết định thì có thể hỏi người trong cuộc là hai chúng con được không, chúng con là con của mẹ, phải có nhân quyền chứ!” Chung Ái Quân ưỡn n.g.ự.c buồn bực nói.

“Đúng vậy, mãi chúng con mới được nghỉ hè, mẹ không thể để chúng con nghỉ ngơi một chút ạ?” Chung Ái Quốc có cùng suy nghĩ với anh trai về chuyện học thêm này.

Đó chính là, phản đối!

Nhưng mà phản đối vô hiệu!

Hai cậu bé không phải là những đứa trẻ thông minh, từ khi khai giảng đến trường học đã đủ mệt rồi, sao đến kỳ nghỉ hè vẫn còn phải học thêm vậy.

Có để cho người khác sống không hả!

“Đừng nói nhảm nữa, mau lên, chị Đường Đường là sinh viên của đại học Bắc Kinh đó, biết người ta giỏi như thế nào không hả? Bình thường các con có muốn chị Đường Đường dạy thêm cho các con thì không có cửa đâu, lần này người ta cũng chỉ vì nể mặt mũi cha mẹ nên mới đồng ý chuyện này đấy.”

“Không được cãi nữa, hai đứa các con tự nghĩ lại điểm cuối kỳ của mình đi, các con cảm thấy mình có tư cách để cãi hả?”

“Nào, Chung Ái Quân, con nói xem cuối kỳ con được bao nhiêu điểm? Còn Chung Ái Quốc nữa, con được bao nhiêu điểm? Nào nào nào, hai người các con nói cho mẹ nghe đi.”

Khánh Hoa bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe, chỉ cần nghĩ đến điểm thi cuối kỳ của hai đứa con trai nhà mình, Khánh Hoa sẽ giận đến mức bật cười.

Nhắc đến điểm thi cuối kỳ của mình, Chung Ái Quân và Chung Ái Quốc lập tức không nói gì nữa, nói ra chỉ sợ mình sẽ bị đánh.

Vài phút sau, hai anh em cầm sách giáo khoa và hai cuốn bài tập nghỉ hè của mình đi ra khỏi nhà.

Hai anh em tới trước cửa ký túc xá của Thẩm Đường, Chung Ái Quân đưa tay lên gõ cửa.

Chẳng mấy chốc, cửa được mở ra.

Thẩm Đường đứng ở trong phòng, cô nhìn thoáng qua hai cái đầu củ cải ở ngoài cửa rồi cười nhẹ nói: “Đến rồi à, vào đi.”

Hai bạn nhỏ đi vào phòng sau đó Thẩm Đường mới khóa cửa, vừa quay người đã nhìn thấy hai cậu bé câu nệ đứng ở bên cạnh, nhìn trông rất thành thật.

Nhìn hai cái đầu trọc, Thẩm Đường bật cười, sau đó mới nói: “Hai đứa đừng căng thẳng, bên kia có ghế, các em ngồi xuống đó đi.”

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, dịch ghế đến cạnh bàn rồi mới ngồi, sau đó mới tò mò nhìn Thẩm Đường.

Thẩm Đường đi qua với gương mặt tươi cười.

“Hai em tới đây để học, trước hết chúng ta làm bài tập đi, các em tự làm trước, sau đó có chỗ nào không hiểu thì chị sẽ giảng cho hai em, hai em thấy thế nào?”

“Được ạ, chị Đường Đường, những quyển sách này đều là của chị hết ạ? Nhiều sách thật đó, chị đọc được hết ạ?” Chung Ái Quân nhìn giá sách ở bên cạnh với vẻ mặt sợ hãi đầy khâm phục.

Thật ra giá sách này không lớn, ít nhất là khi so sánh với giá sách bằng ba mặt tường của Thẩm Đường ở Bắc Kinh thì cái giá sách này rất nhỏ nhắn, những quyển sách trong đó là do mấy người số năm giúp mang tới, bình thường khi không có chuyện gì, Thẩm Đường thích nhất là việc đọc sách g.i.ế.c thời gian.

Thỉnh thoảng có linh cảm, Thẩm Đường sẽ phác họa ra một bản thiết kế, vì vậy ở trong giá sách có rất nhiều loại sách.

“Đương nhiên là chưa đọc hết, chị cũng muốn học tập thật giỏi, vì vậy phải đọc thật nhiều sách.” Thẩm Đường cười đáp.

Sau đó Thẩm Đường nói chuyện với hai bạn nhỏ một lúc thì hai cậu bé mới thành thật bắt đầu làm bài.

Nhưng không được bao lâu, Thẩm Đường phát hiện hai bạn nhỏ đều dừng lại, cái bút trên tay không còn di chuyển nữa.

Thẩm Đường đi tới, cô nhìn thoáng qua quyển vở của Chung Ái Quân, thấy phần lớn đều là bài bị bỏ trống, cô kiên nhẫn lấy ra một quyển nháp, sau đó bắt đầu giảng bài.

Giọng nói của Thẩm Đường mềm mại mang theo ngữ điệu nhẹ nhàng đặc trưng của người miền Nam, khi cô dịu dàng nói chuyện thì sẽ khiến người ta vô thức lắng nghe cô.

Đã giảng xong một bài, vốn dĩ Chung Ái Quân cảm thấy bài này vô cùng khó, nhưng cậu bé đột nhiên lại cảm thấy nó đã trở nên đơn giản, mạch suy nghĩ cũng rõ ràng hơn rất nhiều.

“Em hiểu chưa, bài này không khó, chủ yếu ở là phải chú ý phần này, không được để sót, còn phần này thì chỉ cần hơi chú ý tới là được rồi.”

Thẩm Đường nói xong thì nghiêng đầu nhìn Chung Ái Quân một cái, sau đó cô dùng bút khoanh vào mấy bài tương tự.

“Được rồi, em thử làm mấy bài này đi, bài này không khác lắm đâu.”

Thẩm Đường giao nhiệm vụ cho Chung Ái Quân xong, sau đó lại quay đầu nhìn Chung Ái Quốc làm bài, cô lại kiên nhẫn giảng những bài mà Chung Ái Quốc không hiểu, đồng thời cũng giao nhiệm vụ cho cậu bé.

Một tiếng đồng hồ rất dài, nhưng trên thực tế lại rất ngắn, khi một tiếng kết thúc, hai bọn nhỏ chợt giật mình nhận ra vừa rồi hình như hai cậu bé làm rất nhiều bài, khi có bài không hiểu thì sẽ được Thẩm Đường giảng cho, sau đó hai bạn nhỏ sẽ cảm thấy bài khó biến thành bài dễ.

Thời gian học thêm kết thúc, Thẩm Đường lại không lập tức bảo Chung Ái Quân và Chung Ái Quốc về nhà, mà cô lại lấy bánh kẹo và hạt dưa, đồ ăn vặt ra rồi bảo hai cậu bé ở đây chơi một lúc.

Những thời gian sau đó, Chung Ái Quân và Chung Ái Quốc đều cảm thấy thật sự rất vui sướng.

eyJpdiI6InlleG5WaWhhNnNSRzJPOVRtQ01rZFE9PSIsInZhbHVlIjoiM1p5eGhaQUpDZ0psbTd2NkxjQjY2RUZJOXZqdWhxN1hFeHZuWktsS1dSaFhlMHZcL3QydE1sZ3lZRDR5WnNCVVwvTndCYlVXSUJIWHNvdTRBeW1MOUtoWG9xU1JORDBYeDR1dWIza0tSdjNNeG0wWUVhcVZoVkl3QTVSeXBFbTN3eldYNjlSQXZ4ckh0VDFJZkh0a3hJaTB2V0hncG4xSW56Sm5Ra1JUdkhTcjc5YmhXWTF5SXltYmNrNlpQN2hRU3o3SW1QQ3Qwbm9lQkxTWmhwSm0za2ppZk93WGdvUEJsUWcyN2E2Y1plMytEOFJYaUVcL1o4eTVaRitPVVFhN2tmeTVOYTkrVUVydVZkYzlXRDdtTmE5WGxvV2NNRGZKNzNQbzJzMGF5VzJsY3hoZlU0eWgyK3h5b05xZkdcL04wbW5FWE4xc3VXUVo0TUV1UkQ0bzU3NFpvdz09IiwibWFjIjoiODZjNDAwYjUxYThlYjk1ZmRhMDgwYTNhOWVjNjFmNzRhYjYxODMwZDhhMTg4NDYzMzUzYjFlOTA3Mzc3Yzg3YyJ9
eyJpdiI6IlFBZTAwSWJcL3JHdldOb3BnQWtrdlNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImtiYmx1WFJIZEg2VzVzWlNUQlFJWUtEWG0xMlVJdGNhc1o5a0dnQXhDalVHQkJzOXhKTDBsM1NGa0o2eEd0dFdLSitTTXpEVzZZMGpodnFuTnNPand4V0lXRmYxcERjUGhzaU5NYXExS0R2S3pZXC9zYkxUVGdwQVVQM25VSUpwSzJuSjdoZis1Q3VBNlwvN2p6R0NhMDk2SXlPTlRoamczdk44cWN5REdoMklqWkZIcVFBajRaenlEMHNpcEJrbzYxclVQK1o5bHk3SmFQUzU0TFYxQjFQTXc3NDlxSThSb1pWeGhlVVZpMmNXUDNaeFViWHV0emVWWHF4OEhseFcrdVRsR3Q5RWhINmllQ2xUTVlZY3QxY3c9PSIsIm1hYyI6ImU5OWIwNzQ2OTA5ZWFiZTdjYmJhNTEwNTY4NjU4MDE1MTg0ZGNhNjY4ZmU1YWM4NWMyMjRkOWY2NjAxNDI1ZDMifQ==

Chung Ái Quân và Chung Ái Quốc không về nhà, hậu quả là để mẹ tự tới tìm.

Ads
';
Advertisement