Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Cố Thịnh hăng hái làm việc, động tác cuốc đất của anh rất nhanh, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy anh đang vượt qua Chung Lĩnh ở bên kia.

Khánh Hoa nhìn dáng vẻ của người thiếu niên, chị ấy không nhịn được cười mà đi tới bên cạnh Thẩm Đường.

“Đường Đường à, mắt nhìn của em tốt thật đó, thằng nhóc Cố Thịnh này rất biết cách yêu thương người khác, lại còn rất đẹp trai nữa. Chậc chậc, nhìn kìa, làm việc rất giỏi, sau này hai đứa kết hôn có lẽ sẽ không cần em làm bất cứ việc gì đâu.” Khánh Hoa nhỏ giọng trêu chọc.

“Vâng ạ, em cũng cảm thấy mắt nhìn của em rất tốt.” Thẩm Đường lại không có chút xấu hổ nào, cô vẫn nhìn chằm chằm Cố Thịnh, đồng thời còn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Ha ha, được rồi được rồi, em mà nhìn nữa thì có lẽ Cố Thịnh sẽ cuốc luôn đất nhà người khác đó.”

“Ha ha ha, không đâu ạ.” Thẩm Đường bị chọc cười.

“Sao không chứ, em xem sức khoẻ của Cố Thịnh nhà em đi, cùng làm chung một việc mà đã vượt xa lão Chung nhà chị nhiều lắm rồi kìa.” Khánh Hoa đáp lại.

“Đúng rồi, em đan len xong chưa? Cố Thịnh có thích màu đấy không?“Cố Thịnh vẫn chưa biết ạ, em định khi nào đan xong mới nói cho anh ấy biết, em còn đang tập, nhưng mà cảm thấy khó quá.” Bây giờ Thẩm Đường lại đỏ mặt.

Nói về màu sắc, thật ra Thẩm Đường nghĩ màu xanh nhạt và màu trắng gạo phối hợp với nhau sẽ rất đẹp, ai ngờ được vừa bắt đầu đã gặp khó khăn rồi.

Nhớ đến “cái tã” đang được giấu ở trong chăn, Thẩm Đường cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, con đường phía trước rất mênh mông.

Chị dâu Mạnh dạy lâu như vậy mà cô lại đan thành như thế, cô thật sự khiến cho cô giáo là chị dâu Mạnh mất mặt mà.

Hu hu hu, cô không ngờ được đan áo len lại khó hơn cả viết luận văn, thật sự quá khó khăn mà...

Khánh Hoa nghe thấy việc đôi thanh niên chuẩn bị tạo một màn “bất ngờ, chị ấy cười an ủi: “Không khó lắm đâu, em luyện nhiều một chút là được, chính là kiểu quen tay hay việc đó.”

“Vâng ạ, khi về em sẽ luyện nhiều hơn.” Thẩm Đường đáp lại.

“Đúng rồi, buổi tối tới nhà chị ăn cơm đi, hai em đừng đến nhà ăn, Đường Đường, nếu em rảnh rỗi thì có thể giúp chị dạy một khoá cho hai thằng nhóc nhà chị đường không, khi rảnh thì dạy, nếu không rảnh thì thôi, chuyện này chị cũng chỉ nói ngoài miệng.” Khánh Hoa hào phóng nói.

“Vâng, vậy chị bảo Ái Quân, Ái Quốc bốn giờ chiều đến chỗ em đi ạ, em sẽ dạy một tiếng từ bốn giờ đến năm giờ ạ.” Thẩm Đường nói.

Có đôi khi Cố Thịnh rất bận, không có nhiều thời gian để ở cùng cô, đúng lúc dạy thêm cho hai bạn nhỏ này để g.i.ế.c thời gian cũng tốt.

“Em đồng ý hả, vậy thì tốt, thế ngày mai chị sẽ bảo hai thằng nhóc thối nhà chị qua chỗ em nhé. Đường Đường, nếu hai đứa nó không nghe lời thì em cứ đánh đau vào, cái này chị không ngại. Hai thằng này nhà chị chỉ thiếu đòn thôi.”

“Ha ha, chị dâu cứ nói đùa, em cảm thấy Ái Quân và Ái Quốc rất đáng yêu.”

“Đáng yêu cái gì chứ, chị sắp bị chọc tức đến có bệnh tim rồi này.

Ở bên cạnh bụi cả, hai anh em hoàn toàn không biết đã bị mẹ mình sắp xếp cho một buổi học, thậm chí hai cậu bé còn đang vô lo vô nghĩ bắt châu chấu.

Làm hơn hai tiếng, đoàn người trở về sau một buổi làm việc với đất.

Buổi tối, Cố Thịnh và Thẩm Đường ăn cơm ở nhà họ Chung, sau khi ăn cơm xong, Cố Thịnh đưa Thẩm Đường về ký túc xá.

Dưới bầu trời đêm, vầng trăng sáng treo trên đó, ánh trăng chiếu rọi xuống khiến bóng dáng của hai người kéo dài dưới bầu trời đêm...

Bây giờ trên đường không có một ai, khi hai người đang bước đi, Thẩm Đường cảm thấy bàn tay của mình đột nhiên được một luồng hơi ấm bao bọc.

Thẩm Đường cụp mắt xuống nhìn bàn tay của hai người đang nắm chặt.

Ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn Cố Thịnh, cô mềm mại trêu chọc: “Đồng chí Cố, chú ý ảnh hưởng đó, đây là trong quân khu, anh như vậy sẽ khiến người ta hiểu nhầm đó, hiểu không hả?”

“Hửm?” Cố Thịnh trầm giọng lên tiếng, anh nhìn thẳng vào đôi mắt biết cười của Thẩm Đường rồi hơi nghiêng người tới gần cô.

Thẩm Đường nhìn gương mặt đẹp trai hoàn mỹ không góc c.h.ế.t của người đàn ông đang tới gần, trái tim nhỏ của cô đập thình thịch thình thịch, gương mặt trắng nõn xuất hiện rặng mây đỏ ửng rất đáng yêu.

Cố Thịnh nhìn gương mặt đỏ ửng của Thẩm Đường ở khoảng cách gần, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, yết hầu nhấp nhô hai lần, hơi thở dần trở nên nóng rực mang theo sự khô nóng khó nói.

“Đường Đường, ảnh hưởng ở đâu vậy?”

Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên, Thẩm Đường nghe được giọng nói này, lỗ tai trắng nõn khẽ giật giật rất đáng yêu.

Thấy động tác nhỏ của tai Thẩm Đường, ánh mắt của Cố Thịnh càng sâu hơn, một bàn tay khác của anh bỗng dưng duỗi ra.

Đôi mắt của Thẩm Đường đột nhiên bị một bàn tay ấm áp che lại, thị giác biến mất khiến khả năng của các giác quan khác phóng đại vô hạn.

Cô cảm nhận được hơi thở trên người Cố Thịnh, cảm thấy hơi thở ấm nóng của anh, đến cả bàn tay của người đàn ông đang che mắt cô cũng thấy nóng hơn.

“Sao... sao vậy?” Thẩm Đường ngơ ngác, cô không hiểu vì sao anh lại đột nhiên che mắt mình.

“Không có gì.” Cố Thịnh khàn giọng đáp lại, anh im lặng một lát rồi nói tiếp: “Chỉ là em nhìn anh như thế, anh sợ là sẽ không nhịn

Cố Thịnh vừa nói dứt lời, anh lập tức nhìn thấy mặt Thẩm Đường càng đỏ hơn như thể được đánh phấn vậy, đỏ đến mức anh muốn cắn một miếng.

Cảm giác đó chắc chắn sẽ rất mềm, rất ngọt.

Thẩm Đường chớp chớp mắt, hàng lông mi dài dày của cô khẽ chạm vào lòng bàn tay của Cố Thịnh.

Lòng bàn tay cảm thấy hơi ngứa ngáy, lan đến trái tim của anh khiến tim cũng ngứa theo.

Thình thịch, thình thịch!

Đây là tiếng nhịp tim của hai người.

Cả hai đều ngừng thở, chỉ sợ tiếng tim đập của mình sẽ bị đối phương nghe được.

Xung quanh im ắng, nhưng không khí lại đang có một màu hồng phấn nhẹ nhàng, đan xen một chút hơi nóng.

Cố Thịnh nhìn đôi môi đỏ mọng của cô gái, cơ thể đưa ra quyết định nhanh hơn đầu óc.

Anh cúi đầu, chậm rãi lại gần đôi môi đỏ mọng kia.

Tới gần, rất gần...

Bỗng dưng Cố Thịnh nghe thấy tiếng bước chân, anh vô thức đứng thẳng người.

Đồng thời bàn tay đang che mắt Thẩm Đường cũng được thu lại.

eyJpdiI6IjBhWU9YOW1JbkpFNzFwb2lCamtXWlE9PSIsInZhbHVlIjoiS3lCdUs5eFlOa2RvdWo0eDZQMnZCcnpaV3ROMVlkN1hMUFc5Y0E0UDdnWWRIMU9vVGVHSHJBZnZtd0VhWjlLMXROSTVTbzkzWkFOd3hMMDgxWGlsSVJrb3RXRmk0empHeDlYMDdxRm4yNmlRUjdUNTBzeUFaUFhYa0NEUUFTeVBCak4xK2Q2ZENLdnpiOHliTkdaRHpBWmVTMDNEbE92eWpOcUtFSmFIcCtUa0lpbnJ0WWxqNzNkeDBPU0xTa290d0hmZ0pLV3ZvUERrYjZcL0hEd1BaSHY0b0tJTDJFR1FWN2pYRWx6Ykg0OVN5ZERaNVFxc1pEK1FXT0hpQ2dzd3FHMGtlN2U3ZnZ5WDB6U3FsQW5UN2pBPT0iLCJtYWMiOiI0YTA5OGY4Y2MzZDQ1YjE2OWIyOWRhNjNlMTQwZjcyMWZhMDEyYzlhM2E4OWEzNWJiMGNiYzVkNmU1NzU1YjNiIn0=
eyJpdiI6IkVocHJHd0ZNNWdkVjVpbXhjam1XeWc9PSIsInZhbHVlIjoidHRzdXRJaWd0M1MrOGpNNWliRzJvd1Z1ZkpiZVdJSGt5SUxkdmFrXC9zaVhTNzNONEFGS2lja3pQS1NFMUxHdHBsc1U2bUZJMnByUVh2Vm9DQm15eDFKOU9BWXdXVllNV0UrZWt4SEF3TzlOeDZpZldHRWlGWjB1Smg4b1pOM0dIYlwvMnFzaTdXM2IzOFBIM2VseWtSbjIwNzZyWitNdUFJWHFvZHhQczY2N1FSMzNXUTFiXC9vUkZMY2xGc1NnK2gwNVJtXC8zeURHdmdYZmNaSVZpMVwveEtwcG0zUW9kMEE5aEhrZ1V1elpPNjAxbjI0RlJOczRTMDU5UmZYVDdodzVWbzJJaE5nV2swUlpsWmpKeTAyV3B0YjRUMjJ1dEd6a2s0UlJwWUVmWXJIUmlyWUR1azI4NnUybjFIV01IUG1DR3orTFdHOFZReFdaXC9tbzZxSnNCd2h3PT0iLCJtYWMiOiIwNmQxMzZhZjc2Njg3MDkyYWVlZGUzZDVlMjFhODhkMTY1OGNiMGE3ZTY4MWZmMmIyMmUyOWM3NTcyMTJjMmNlIn0=

Theo giọng nói này vang lên, Cố Thịnh và Thẩm Đường vừa quay đầu đã nhìn thấy Tô Chấn Hưng nở nụ cười đang đi về phía bọn họ.

Ads
';
Advertisement