Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Bất ngờ gặp phải, đôi bên đều là những người có sự cảnh giác cao, vì vậy đã lập tức phát hiện đối phương.

Sự xuất hiện của mấy người số năm khiến đối phương bắt đầu hoảng sợ, như hệ thống đã nói, đối phương có năm người, đồng thời đều không phải là người bình thường.

Sau khi mấy người số năm đánh nhau với đối phương, thậm chí cũng không chiếm được chỗ lợi gì.

Năm người phía đối phương đều là người tàn nhẫn vô tình, có lẽ là đoán được hành động của mình đã bị bại lộ, vì vậy khi đánh nhau, đám người cũng bắt đầu nghĩ cách rút lui.

Sau mấy phút đánh nhau, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, mấy người số năm dần chiếm lợi thế.

Số năm không thương tiếc bẻ cổ một trong năm người của đối phương, sau đó nhanh chóng tấn công những người còn lại.

Sau vài phút, trong năm người đã giải quyết được hai người, ba người còn lại thấy tình huống bất lợi cho mình, vì vậy hai người trong số đó đã bắt đầu che chở cho một người khác rút lui.

Trước khi rời đi, người đàn ông được bảo vệ đã hung dữ nhìn thoáng qua số năm với ánh mắt nham hiểm, sau đó xoay người lập tức chạy đi.

Người đàn ông bị thương chạy trốn, vết thương trên cánh tay đang liên tục chảy ra chất lỏng màu đỏ, thỉnh thoảng sẽ rơi xuống mặt đất, thậm chí người đàn ông còn không kịp xử lý mà chỉ có thể vội vàng chạy trốn.

Mấy người số năm bị hai người kia cuốn lấy, thấy người đàn ông kia đang chạy trốn, số năm dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo người đàn ông kia.

Sau cơn mưa, con đường đất không quá dễ đi, trong lúc anh đuổi tôi chạy, số năm đột nhiên phát hiện phương hướng mà người đàn ông đang chạy trốn hình như càng ngày càng gần với vị trí của Thẩm Đường.

Số năm biến sắc, anh ấy nhanh chóng tiếp cận để giải quyết đối phương trước khi tới gần chỗ của Thẩm Đường.

Người đàn ông đang bị đuổi theo ở đằng trước phát hiện số năm ở đằng sau đuổi theo không bỏ, trong lòng anh ta cũng biết có lẽ sẽ không thoát khỏi số năm, vì vậy anh ta bắt đầu vừa chạy vừa quan sát tình huống ở xung quanh, muốn tìm một chỗ mai phục để giải quyết số năm đang đuổi theo ở đằng sau.

Sau đó, người đàn ông kia nhìn thấy ở đằng xa có một sơn động có thể ẩn nấp, cửa hang bị dây leo phủ lối, nếu không nhìn kỹ thì có lẽ sẽ không thể phát hiện ra cái sơn động này.

“Ký chủ, nhân vật nguy hiểm đang tới gần, còn cách ký chủ ba trăm mét... hai trăm mét...”

“Mong ký chủ chuẩn bị ứng chiến.”

Trong sơn động, Thẩm Đường buông lỏng Chung Ái Quân ở trong n.g.ự.c ra, cô chậm rãi nhẹ nhàng tới gần cửa hang.

Nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống, cô căng thẳng đến mức trái tim đập thình thịch thình thịch.

Khi nghe thấy tiếng bước chân đi về phía cô càng ngày càng rõ, trong mắt Thẩm Đường lóe lên sự tàn nhẫn, cô chăm chú nhìn về phía cửa hang.

Tới gần, đang rất gần.

Thẩm Đường tới gần cửa hang hơn, một tay của cô sờ lên đồng hồ ở cổ tay khác.

Trong sơn động tối tăm, Thẩm Đường ở trong bóng tối như thể một con sư tử đang ngủ say, đôi mắt sắc bén lặng lẽ chờ đợi con mồi của mình...

“Rắc!” Sau khi một tiếng vang rất nhỏ vang lên, theo đó là trực giác có người đang đến gần.

Thẩm Đường nhìn chằm chằm cửa sơn động, một tiếng gió sắc nhọn thổi tới, trong tầm mắt của Thẩm Đường lập tức xuất hiện một bóng người.

Mà một chân đã bước vào sơn động cũng lập tức nhận ra trong sơn động có gì đó khác thường, nhưng bây giờ cô muốn đi ra ngoài đã không còn kịp nữa rồi.

Anh ta bắt gặp một đôi mắt đen nhanh, còn chưa kịp nghĩ nhiều, thậm chí anh ta còn không rõ vì sao trong sơn động này lại có người mà mình không phát hiện ra, anh ta chỉ cảm thấy cơ thể có một dòng điện chạy qua, sau đó tầm nhìn lập tức trở nên tối sầm.

“Bịch!” một tiếng.

Cơ thể cao to của người đàn ông nặng nề ngã xuống trước cửa hang.

Thẩm Đường vừa nhìn thấy người đàn ông ngã xuống, cô gần như đã lập tức tiến lên hai bước mà không chút do dự, nắm chặt vũ khí trong tay rồi đ.â.m vào người đàn ông thêm lần nữa.

Người có thể bị hệ thống xác định là chỉ số nguy hiểm 100, Thẩm Đường sẽ không ngây thơ đến mức sẽ cho rằng đối phương chỉ là một tên xã hội đen bình thường.

Vì cái mạng nhỏ của mình, cũng vì Chung Ái Quân đang sợ ngây người ở bên cạnh, Thẩm Đường tuyệt đối không thể xem nhẹ, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì đó, vậy thứ phải đánh đổi chính là mạng sống của cô và Chung Ái Quân.

Ngay khi Thẩm Đường cảnh giác đ.â.m thêm một cái, số năm ở đằng sau đã đuổi đến, anh ấy nhìn thấy Thẩm Đường bình yên không có chuyện gì thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Số năm nhanh chóng tiến lên, sau khi đánh vào tay chân của người đàn ông “rắc” vài tiếng rồi cởi áo của anh ta ra, xé thành dây để trói tay chân của người đàn ông.

Ở một bên khác, người trong quân khu cũng đã tới, chẳng mấy chốc hai người mặc trang phục riêng đã bị bắt về, khi người trong quân khu đón mấy người Thẩm Đường về, từ khi mấy người Thẩm ĐƯờng lên núi đã trôi qua được ba giờ.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, bên quân khu chắc chắn phải điều tra một cách rất nghiêm ngặt, phía bên kia của sau núi vẫn luôn có người trực ở đó, cũng luôn có người đi tuần tra, sở dĩ mấy người kia có thể đi vào được đến đây là bởi vì rất không may, khi người trực ở đó phát hiện bọn họ thì đã hy sinh.

Thẩm Đường được đưa về ký túc xá, sau khi để lại hai người bảo vệ Thẩm Đường, số năm và bên quân khu bắt đầu bàn bạc.

Đối phương có năm người, hai người tử vong, còn ba người bị bắt.

Số năm cùng tham gia thẩm vấn, nhưng đối phương có kín miệng, cho dù thẩm vấn đề nửa đêm đến sáng thì gần như vẫn không thể thấm vấn được quá nhiều tin tức, nhưng trong toàn bộ quá trình, số năm luôn theo dõi chăm chú cuộc phỏng vấn, và cũng đã nhìn ra được vài thứ.

Lần này đối phương tới đây không phải là vì Thẩm Đường, sở dĩ Thẩm Đường gặp phải người kia cũng được coi như là đánh bậy đánh bạ.

Còn lãnh đạo của quân khu lại cảm thấy rất may mắn vì có Thẩm Đường, nếu không phải là vì Thẩm Đường và những đứa trẻ đi ra sau núi thì có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi, cho dù không hỏi được mục đích vì sao đối phương lại đến đây nhưng chắc chắn không quá đơn giản.

Nửa đêm, cuộc thẩm vấn kết thúc, bên lãnh đạo đã bắt đầu gọi điện báo cáo về chuyện xảy ra vào hôm nay với bên trên.

Nhà họ Chung...

Nửa đêm, Khánh Hoa nghe được tiếng khóc của trẻ con thì vội vàng thức dậy rồi đi đến phòng của hai đứa con, vừa vào, chị ấy đã phát hiện mặc dù cả hai đứa bé đều rơi nước mắt, nhưng không thức dậy.

eyJpdiI6ImVhQkZaVFJ0ZWhwYzZUdnZMSEZDWUE9PSIsInZhbHVlIjoiZGJSTkcyTVh4SmoySDRsK0VENG85bGNUblRhaTBETlFRUkpTWHdEbXFCcnR3clwvZzlPb1o0bEY4WGF3NGhCODRRcXRNMlhuaHZqeEphMzVvTXluV0w3NUwzSnR3eVBEZWw5ZlBXZTNzZ1ZNMkR1VThVMVFDZ2s2RFE2R2tRa0lLNDVrc1FyTmphb09ESDFyZFArcDFBTDBTRDRvcUh3Q202bXNRY21BRFZ6WGFmazUzWTYwcHQ0RlM2V1BzM1hhVHlxQ2psNmJldUNiN2FpcHpCQlFPYUE9PSIsIm1hYyI6IjFkNjdmNWFlOGI1Mjg3NzFkMDRhMzYzY2M4M2Q2Mjc5YmFmNjE5YmE1YTk5NWM2M2JiYWMxNzAzOGEwYWI5YTQifQ==
eyJpdiI6IlZWNzhBQ1Via284QVUxVU5rNmE2RVE9PSIsInZhbHVlIjoieVBESmRaUzVJejFlREQ4U2k4VWZLS2ZxSTlCMnZmMmtIZThKUmRtMlNWRDh6ZDdtSmNPYjVNTXlaVE5Xb2lxbVdWSXlmS2JZeUVFVm9EdGYyT01STmErbFhiQld0T1hoMzJMdEJ1ZGpmUmFOa3pteDV3dWU1SkNNRVFUZFA1WWJFTUNyZU8rekFseXVKamJzTG54Rmw1VjdScU9xSU1SUTBzdk1aOVNkTEhJKzRYNGljTFwvXC85S1BLR0tOM1B2TW9CclZpdjhxVkdLWldncWZkYlNZYlJRRGZUVTV5Ryt1ZjhcL1NQYXZ3Vk9hUnR4ZnJxZlV3NnAzQlVZSVBUTmIwTVFrMTQ3Z1dOcWlPVEgxSzlSTDlHNTVQdStYckNHXC9BVktVRHhYSmlQUjMwanI4TjZpZUNURHE4ZFE0WFZSVjVQS1hOOFZoeXV2V0R2K3MzeENTMGFwdz09IiwibWFjIjoiYmYyMzZlYTNkNmE1NTgzMTQ0MDYzYzlhYzlhM2FiNjFlYmM5YmE5YzM2M2VlODVhMjZkMjVmNjQ1YWNkZWU5MSJ9

Ngồi bên cạnh giường, bàn tay chị ấy dịu dàng vỗ lưng cho con, an ủi.

Ads
';
Advertisement