Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Trong cơn ác mộng, có lẽ Chung Ái Quân và Chung Ái Quốc nhận ra được sự an ủi dịu dàng của mẹ, tiếng khóc của hai cậu bé dần nhỏ đi, hình như cảm xúc đã ổn hơn một chút, nhưng đôi lông mày nhíu chặt của hai cậu bé vẫn không thả lỏng.

Nhìn hai đứa con vẫn nhíu chặt mày, Khánh Hoa cảm thấy rất khó chịu.

Vừa nghĩ lại chuyện hôm nay, bây giờ trong lòng Khánh Hoa vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nghĩ lại nếu như hôm nay Thẩm Đường không trùng hợp gặp bọn nhỏ đi ra sau núi, nếu Thẩm Đường không phát hiện có gì đó không ổn và để bọn nhỏ xuống núi trước. Nếu Thẩm Đường bỏ rơi Chung Ái Quân...

Nghĩ như vậy, trong lòng chị ấy cảm thấy vô cùng may mắn.

Chung Lĩnh không ở nhà, nhỡ đây hai đứa bé thật sự xảy ra chuyện gì sao, đến khi Chung Lĩnh trở về, Khánh Hoa cũng không biết mình nên nói với anh ấy như thế nào.

Cũng may bọn trẻ không xảy ra chuyện gì, may mà có Thẩm Đường.

Khánh Hoa không ngủ gần như cả đêm, đến khi trời sáng, chị ấy mới rời khỏi phòng của con và trở về phòng của mình.

Trời vừa sáng, Thẩm Đường nằm trong ký túc xá đã mở mắt, hiếm khi cô không muốn nằm trên giường nên đã thức dậy xuống.

Hôm nay không khác gì hôm qua, các binh sĩ vẫn huấn luyện như những ngày khác, bữa sáng ở nhà ăn vẫn là bánh bột ngô vào cháo trắng, điều khác biệt duy nhất đó là mặt trời hôm nay cao hơn thường ngày.

Không có quá nhiều người biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, mặc dù khi xuống núi, những đứa trẻ đã bị dọa sợ, nhưng bên quân khu đã cử người xuống an ủi. Đồng thời cũng đã nói chuyện với người nhà của bọn trẻ, chuyện này tạm thời sẽ được giữ bí mật, không được kể ra toàn bộ và cũng không được phép tiết lộ ra ngoài.

Đến Khánh Hoa cũng biết chi tiết chuyện xảy ra, dưới cái nhìn của khánh Hoa, chị ấy sẽ không xen vào các chuyện khác, con cái có thể trở về an toàn là điều chị ấy quan tâm nhất, cũng là điều quan trọng nhất.

Thời gian nhanh chóng trôi qua hai ngày, ba người được giam giữ trong quân khu cũng đã bị chuyển ra ngoài.

Qua chuyện này, một vài chuyện cần phải được chú ý, mấy ngày nay đã bắt đầu bố trí công việc bảo vệ.

Bắc Kinh, viện trưởng viện nghiên cứu khoa học nhận được điện thoại của Thẩm Đường.

Trong điện thoại, Thẩm Đường nói qua về công dụng cụ thể của sản phẩm mà cô mới nghiên cứu chế tạo vào ngày hôm qua, tiện thể quan tâm đến tiến độ chế tạo của bên khác.

Viện trưởng nói chuyện điện thoại với Thẩm Đường gần một tiếng đồng hồ, trước khi cúp máy, ông ấy còn hỏi khi nào Thẩm Đường về Bắc Kinh, sau khi Thẩm Đường về Bắc Kinh thì có thể đến viện nghiên cứu khoa học một chút.

Không giấu được chuyện này, Cố Quân Thượng ở Bắc Kinh đã được nghe qua về chuyện này, khi biết Thẩm Đường trời xui đất khiến phá hủy âm mưu của kẻ địch, Cố Quân Thượng không nhịn được thầm cảm thấy đắc ý.

Nhìn xem, đó là con dâu của nhà họ Cố của bọn họ đó.

Buổi chiều khi về nhà Cố Quân Thượng nửa giấu nửa kể chuyện này với Khương Linh Chi, khi nói về chuyện này, trong mắt ông ấy còn lộ ra ánh mắt tán thường.

“Cái gì Cố Thịnh làm ăn kiểu gì vậy, Đường Đường xảy ra chuyện ngay trên địa bàn của thằng bé, nó có thể ngồi không sao? Đối tượng của mình không bảo vệ được thì có thể coi là đàn ông hả?” Khương Linh Chi nghe kể về chuyện này, bà ấy lập tức nổi giận.

“Bà đừng kích động, mấy ngày nay Cố Thịnh không ở quân khu, còn đi làm gì thì không thể nói với bà được, nhưng Thẩm Đường đã làm rất tốt trong chuyện này, trong tình huống nguy hiểm như vậy mà vẫn có thể đủ bình tĩnh, thậm chí còn có thể nhanh chóng xác nhất phương án giải quyết, rất tốt.”

“Đương nhiên rồi, nhưng vậy cũng quá nguy hiểm.” Khương Linh Chi không phản bác sự ưu tú của Thẩm Đường, nhưng bà ấy vẫn không nhịn được mà thì thầm một câu.

Cố Quân Thượng nhìn Khương Linh Chi một chút, trong lòng ông ấy thầm đáp lại: Thân phận của Thẩm Đường như vậy, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm đó.

Có đôi khi ngồi trên chức vị của mình, không trốn tránh cũng không lùi lại chính là đức tính tốt đẹp nhất.

“Không được, tôi không yên lòng được, nếu không tôi qua đó thăm Đường Đường, ở cùng con bé cũng được rồi." Khương Linh Chi nói.

“Thôi đi, có lẽ con của bà sẽ mau trở lại thôi, bà qua đó làm gì, ai là vợ ai là chồng vậy, hơn nữa, bà để tôi một mình ở nhà hả?” Cố Quân Thượng chán nản.

“Vậy thì sao, để một ông già lớn tuổi như ông ở một mình thì sao? Bình thường không phải ghét tôi hay lải nhải hả, bây giờ ông có ý kiến việc tôi ra ngoài sao?”

“Tôi ghét bà càm ràm khi nào hả?” Cố Quân Thượng ngơ ngác.

“Ông không nói ra lời, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ chê, đừng tưởng rằng ông không nói mà tôi không thể nhìn ra, trong lòng tôi tự hiểu.”

Cố Quân Thượng: “...”

Được rồi, đừng nói nữa.

Không nói đạo lý với vợ nữa, đã có kinh nghiệm nhiều năm rồi, không nói lý lẽ được.

Như Cố Quân Thượng nói, bây giờ Cố Thịnh đang trên đường trở về quân khu.

Bảy tám người cùng ngồi ở sau xe, xe lắc lư khắp đoạn đường khiến cơ thể của nhóm binh lính cũng lung lay theo.

Cố Thịnh vô cảm ngồi trong góc khuất, còn Tô Chấn Hưng thì ngồi ở vị trí đối diện anh.

Tô Chấn Hưng đối mặt với gương mặt vô cảm của Cố Thịnh, anh ấy cười nhìn Cố Thịnh rồi trêu chọc: “Cố Thịnh, trở về sau nhiều ngày làm nhiệm vụ. Bây giờ cậu có cảm giác gì không?”

Cố Thịnh ngước mắt lên, anh thản nhiên lườm Tô Chấn Hưng một cái.

Đôi chân dài vốn cong lên bỗng duỗi thẳng ra nên càng chiếm nhiều không gian hơn, bày ra một trạng thái buông lỏng.

Đợi một lúc, Tô Chấn Hưng nhìn Cố Thịnh đang thoải mái thì không nhịn được mà nói: “Bạn gái đang chờ, có cảm thấy nóng lòng muốn về không?”

“Cậu nói xem?” Cố Thịnh đáp lại đúng ba chữ, sau đó không tiếp tục chủ đề này nữa.

“Chắc chắn là có đúng không? Cũng không biết Cố Thịnh cậu gặp được may mắn cứt chó gì, sao Thẩm Đường người ta lại coi trọng cậu vậy?” Nhìn cái người mực đầy bụng này, chỗ nào cũng xấu, sao có thể tìm được một cô gái tốt như Thẩm Đường chứ.

Hơn nữa bây giờ Tô Chấn Hưng vẫn còn nhớ rõ lúc trước Cố Thịnh có nói, nếu coi trọng một cô bé như Thẩm Đường thì chính là súc vật.

Tới tới lui lui, cuối cùng cái câu “súc vật” này của Cố Thịnh lại đang mắng chính anh.

eyJpdiI6ImtMb3gwQXZMOEkrT0pKUjNLMWgrWUE9PSIsInZhbHVlIjoiVCtSMHY5dWVQVXJRUHdodURuTlwvSWZid20wY3daU3dWek5nVUVUWFNHZmJmajRIRzA3ZGM2dnpVS0R3Sk5mckMyNnJEXC9hNmlXTjlNYVErbXpmMTNjMnRCblMyemx2TkduTndGQVNVTEgxKzE2T0dDRUc5R1dWcW1OMEpuK1FIazdUd0NjZHBXOW5XM2ZMaDR0YnYxUDB2SlEyZWh2QzYxR2hRc3FRcjJsWDE0a3llOVZVdVo2dUZPeU05ZXhIT3R5SVwvUWZSdWhrUFF1MmZIdWl1SjArb2VqUGRqUnJZeTVXQTF5ZjU1aGdlR2Fsa2hzU2xNU1h6WmJtaGJTUExDaGUwQ1NGZ0RWSklzTjZFVXZwblF6XC80cGsydTdBbzczTVlmS3ZXSUFKZnE4SXAydytNaE1Qa2pMZHlFaHdlaEQ3OUZ5aTRMV29rRGhLZ2RlUitMU2s3V3lLZmxJejNQTWRHckJTREZPQ1VUMGVzT3VhTkdWVDVBZHB5aGV5dHFZMjBVMDd3ZXNQTUdHOW0xOTFFUVJxZFwveVFDU2w4bmdQd3UyNlFjXC9VMVYwakNHazdIbFhoYWh4MFJSczRQVWZVUUNkSEV4RWF2MlwvR09ISnhNU2NyTDlyeWVSUTFGR1wvZ0xjckVueGltYTVpVT0iLCJtYWMiOiJkNmFjZDBkM2EwYjFlZDlhYTI3MjAwYjdhZWMzMjc5MTM0Y2NmYWJhMDMxN2MwYWU5MGRmMzM0MmU0ZWRjNmU3In0=
eyJpdiI6IlwvMlZ3MjNKTmRFejh2RHE3UjVjV1RRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJTQjlCZzlGTmtyK0lXYzNpSnJLSDV1dEdFeFRFV1RSdUZDczVib01UQmZHWUJ2RnF4ODJLbGQzcWhaXC9uZmNLOFpGdUdaTkdKakQ5S3dLRXhzcWF2eWxRMlE3d0d4ZjMxbTVmUlNjMUhqazBpeG13TWVRN2crMWF4QWZhXC8rdHREZldSaG8xRVdHdzE5STVoTEtHNTJYUmI2S0ladnNlZ0FEcGNjRkJTVElza2d2SXk3dW56OG9pNTlHUEN6UG5EVTRsa1U0dVY1VHNweFdVd01lYjBDVFk1Z1RKdlI5TFZ4VU1oQ2RRQno3anZROEZvMVBhaUtBZ3BPT3hxWW5YV2ZaMGRNQXN5SUVjUFplYXE5RFFqOCs3Z29FVkRzbXB3NVNSQjZSQWs4Q0oyVjBcLzR0MStHQVZZcGd5VXdRTG9VS1pVNkJmZXJ1T1AreUdjSnNLdFVSekl6NSsxcnk3UUlrSU1OaXJcLzBmV1hVTVlmRDdLVVZmMGdyektrV1ZcLzFyeWtuM2diQkdNb1R2UlZFUUZtQlFyeUJzMU5tNDNPTkRKNHdPMVJtYURUV3dLMG9UMlpObnpYdkFDamtCNlZPdUxYSnlROEdJSVBuMWt1QWNXUkR0WUpaMTJaU25YWHM2cmJ4ZHJ5QjNZOHQrU3NQOE5MQXQ3dWxMd0lQQ0pTZTdxTXQ2WHJoUm1Eb1NYRXFSVVdJTzlRPT0iLCJtYWMiOiJmNGQwNDQ1MjQ5NjJiNjczNGM2NjdhYzZjNjE1ODIyYWZlMWFkZTM3MzM4MGNkOGUyMDA4MDdjMTkyMjA4NDk1In0=

Ôi trời, sao đột nhiên cảm thấy ớn lạnh vậy, có chuyện gì xảy ra thế?

Ads
';
Advertisement