Cố Thịnh nhìn dáng vẻ sợ hãi của Tô Chấn Hưng, anh cười nhạo một tiếng: “Không coi trọng tôi, chẳng lẽ coi trọng cậu?”
Cố Thịnh đánh giá từ đầu đến chân Tô Chấn Hưng, sau đó bày ra vẻ mặt ghét bỏ rồi thu tầm mắt lại.
Rất rõ ràng, Cố Thịnh cảm thấy nếu so sánh mình với Tô Chấn Hưng thì chính là hạ đẳng cấp của anh xuống.
Tô Chấn Hưng nhận được ánh mắt ghét bỏ của Cố Thịnh, trong lòng cảm thấy rất tức giận.
Thật sự có cảm giác bị xúc phạm mà.
Anh ấy cũng không kém hiểu không hả, dù sao cũng có rất nhiều người theo đuổi, tên chó Cố Thịnh này quá đáng thật đó.
“Tôi cũng có người theo đuổi.” Tô Chấn Hưng phản bác.
“Hả? Theo đuổi, à, cậu đang nói Tiểu Lý ở đoàn công văn hả, không phải người ta vừa kết hôn năm ngoái sao?”
“Nghe tôi, vẻ ngoài là do trời sinh, đừng cố gắng làm gì.”
“Có người theo đuổi cậu, nhưng đến nay cậu chưa từng nhắc tới đối tượng đúng không, vẫn độc thân hả?”
Một câu cuối quả thật là tra tấn tâm hồn khiến Tô Chấn Hưng nghẹn họng.
Tô Chấn Hưng lập tức cảm thấy... anh ấy thua!
Đám người ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tô Chấn Hưng thì đều cố gắng nín cười.
Không được, không thể không cười được.
“Phì ha...” Một tiếng cười vang lên, nhưng đến nửa đường thì đã bị nín về.
Tô Chấn Hưng lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như đuốc của anh ấy nhìn thoáng qua đám người.
Ai, là ai cười anh ấy hả?
Dưới ánh mắt của Tô Chấn Hưng, đám người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ai cũng không nhìn Tô Chấn Hưng.
Chiếc xe lắc lư chạy nhanh đến đích đến.
Chiều tối, xe dừng lại trước cửa chính, sau khi kiểm tra thì được lái vào.
Việc đầu tiên khi Cố Thịnh trở về là lập tức tới văn phòng chuẩn bị hoàn thành công việc, còn Tô Chấn Hưng thì cũng đi theo với vẻ mặt chán nản.
Khi hai người tới phòng làm việc, đúng lúc gặp cấp trên đi xuống tầng.
Cấp trên thấy Cố Thịnh đã trở về, sắc mặt lập tức trở nên rất kỳ lạ.
“Về rồi hả, đúng lúc lắm, Cố Thịnh đến phòng làm việc của tôi một chuyến đi.”
“Vâng, thủ trưởng.” Cố Thịnh đáp lại, sau đó đi lên tầng với cấp trên.
Tô Chấn Hưng ngơ ngác, còn anh ấy thì sao giờ?
Đứng yên tại chỗ một lúc, khi Tô Chấn Hưng chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi xuống tầng, anh ấy vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Cố Thịnh sầm mặt đi xuống tầng.
Thấy áp suất thấp quanh người Cố Thịnh, TÔ Chấn Hưng khó hiểu nói: “Cố Thịnh, thủ trưởng nói gì với cậu thế?”
“Một chút chuyện nhỏ thôi.” Cố Thịnh đáp lại một câu, sâu đó vội vàng đi ngang qua Tô Chấn Hưng.
Nhìn bóng lưng của Cố Thịnh, Tô Chấn Hưng hô một câu: “Cố Thịnh, cậu đi đâu vậy?”
“Không đánh ba ngày thì lên phòng bóc ngói, có cô gái thích ăn đòn!” Cố Thịnh cũng không quay đầu lại mà đáp một câu, đồng thời bước chân cũng nhanh hơn.
Tô Chấn Hưng vừa nhìn đã thấy Cố Thịnh có gì đó không ổn, trong lòng anh ấy giật mình thon thót, sau đó vội vàng đuổi theo anh.
Có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không, cô gái có quan hệ với Cố Thịnh cũng chỉ có Thẩm Đường thôi, mấy ngày này Cố Thịnh không ở trong quân khu, cũng không thể cãi nhau được.
Nhìn Cố Thịnh khí thế hừng hực đi tìm Thẩm Đường, sẽ không có chuyện gì chứ?
....
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Thẩm Đường, mở cửa!” Cố Thịnh sầm mặt nói, anh nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Nghĩ đến chuyện mà cấp trên vừa nói, sắc mặt của Cố Thịnh càng xấu hơn, có một người thật sự không đặt sự an toàn của mình ở trong lòng sao?
Trong phòng, Thẩm Đường đang đọc sách, khi nghe thấy giọng nói của Cố Thịnh, Thẩm Đường vội vàng đứng lên đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra, Thẩm Đường đã nhìn thấy Cố Thịnh đang đứng ngoài, cô ngẩng đầu lên, cười nhẹ với anh khiến lúm đồng tiền cũng lộ ra.
“Anh về khi nào vậy?” Thẩm Đường mềm mại nói.
“Vừa về, Thẩm Đường, em có việc gì muốn nói với anh không?” Cố Thịnh đen mặt, anh nhìn cô gái ngoan ngoãn ở trước mặt.
Thẩm Đường nghe thấy Cố Thịnh hỏi vậy, cô ngẩn người, suy nghĩ một lúc, khi nhìn thấy sắc mặt không tốt của Cố Thịnh, trong đầu cô nghĩ đến chuyện gì đó.
“Cố Thịnh, anh đừng lo lắng, em không sao mà.”
“Thẩm Đường”! Cố Thịnh bỗng cất cao giọng gọi tên cô.
Thẩm Đường ngẩn người một lúc, khi thấy gương mặt đen thui của Cố Thịnh.
Ấm ức, đôi mắt đỏ bừng lên, nước mắt sắp rơi...
“Anh hung dữ với em!” Thẩm Đường ấm ứng nhìn anh.
Anh vậy mà lại quát cô.
Tức giận, cô thật sự rất tức giận.
“Thẩm Đường!” Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, Cố Thịnh gọi tên cô.
Theo câu nói này của Cố Thịnh, nước mắt của Thẩm Đường lập tức rơi xuống, chảy dọc theo gương mặt.
Cố Thịnh vừa thấy đã lập tức đau lòng, anh duỗi tay ra, ôm chặt vòng eo thon gọn của cô, ôm cả người cô vào lòng.
“Thẩm Đường, em làm anh sợ muốn chết!” Giọng điệu vẫn dữ dằn như thế, nhưng lại thêm một chút sợ hãi.
“Anh lo lắng gần chết!”
“Thẩm Đường, em có thể nghe lời một chút được không, em xảy ra chuyện thì anh phải làm sao bây giờ?”
“Sau này không được hù dọa anh như vậy nữa!”
Bên tai vang lên giọng nói hung dữ của Cố Thịnh, Thẩm Đường ngẩn người.
Đây được gọi là gì nhỉ dùng giọng điệu vô cùng tàn nhẫn để nói điều ngọt ngào nhất hả?
Cách đó không xa, Tô Chấn Hưng vội vàng đuổi theo đang đứng ngẩn người.
Câu nói “không đánh ba ngày thì lên phòng bóc ngói” đâu?
Đã nói “thích đánh đòn” đâu?
Dùng giọng điệu hung dữ thế để nói lời mềm mại là tốt nhất sao?
Còn nữa, nhìn hai người đang đứng ôm ấp nhau, Tô Chấn Hưng đờ đẫn rồi yên lặng quay người.
Bị ép ăn cơm chó đầy mồm, anh ấy không thể sống sót qua thời gian này được rồi!
Anh ấy sai, tên chó Cố Thịnh này nào dám làm thế chứ!
Cả đời cũng không thể!
Được rồi, làm phiền, tạm biệt!
“Lần sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
“Vâng.”
“Khi gặp chuyện, việc đầu tiên em phải làm đó là bảo đảm cho mình được an toàn.
“Vâng, em biết rồi.”
“Không được để anh phải lo lắng nữa, đây đã là lần thứ mấy rồi?”
“Đảm bảo, em thề sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời anh nói, không để anh lo lắng.”
Cố Thịnh thẳng lưng ngồi trên ghế, anh đen mặt nghiêm túc mắng mỏ.
Nhưng người đàn ông lại đang ôm Thẩm Đường yếu ớt ở trong lòng, anh cẩn thận từng li từng tí che chở cô gái khiến sự nghiêm túc của anh giảm bớt đi rất nhiều.
Thẩm Đường thì sao, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng người đàn ông, anh nói một câu, Thẩm Đường sẽ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, dáng vẻ này vô cùng ghê gớm.
“Thẩm Đường, anh nói nhiều như vậy, em nhớ chưa?” Trong mắt Cố Thịnh lập tức hiện lên sự bất đắc dĩ, anh cụp mắt nhìn người ở trong ngực.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất