Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Vâng, em nghe rồi, nghe rất nghiêm túc.” Thẩm Đường gật đầu, cô thuật lại lời nói: “Gặp nguy hiểm thì phải đảm bảo cho sự an toàn của mình đầu tiên, sau đó là không được để anh lo lắng.”

“Anh yên tâm đi, chuyện lần này em tự có chừng mực mà, em cũng không xảy ra việc gì...” Thẩm Đường nói được một nửa thì đã nhận ra ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông, cô lập tức dừng lại rồi cười hai tiếng “hì hì” đầy ngây ngô để lấy lòng người đàn ông.

Hừm, ôi trời, cái miệng này của cô.

“Em sai rồi, anh đừng tức giận, anh tức giận sẽ khiến em sợ đó.” Làm nũng, làm nũng~

Nhìn gương mặt đen thui của Cố Thịnh, Thẩm Đường vươn tay ra ôm cổ người đàn ông, sau đó tiếp tục đung đưa làm nũng.

Làm nũng là sự chuyên nghiệp của Thẩm Đường, chiêu này là chiêu dễ dùng nhất để dỗ bạn trai.

Một vờ khóc, hai làm nũng, ba hôn một cái.

Mềm mại như thế, yêu kiều như thế, sao bạn trai có thể chịu được chứ?

Được rồi, Cố Thịnh đầu hàng.

Khi cô gái vừa nhìn qua, anh đã lập tức đầu hàng rồi, phải không?

Cô gái nhà mình, ngoại trừ việc cưng chiều thì có thể làm gì được nữa đây~

Hai người Cố Thịnh và Thẩm Đường tình chàng ý thiếp ở trong phòng rất lâu.

Bốn giờ chiều, Cố Thịnh viết báo cáo nhiệm vụ lần này xong rồi giao cho cấp trên, đồng thời cũng tiện tay nộp thêm một giờ giấy xin nghỉ phép.

Khi cấp trên nhìn thấy tờ giấy xin nghỉ phép của Cố Thịnh thì cũng không nhiều lời mà đã phê duyệt luôn cho anh, dù sao bạn gái của Cố Thịnh đang ở trong quân khu.

Hơn nữa lần này Thẩm Đường suýt nữa xảy ra chuyện ở trong quân khu, không phê duyệt đơn xin nghỉ phép của Cố Thịnh là việc không tốt chút nào.

Đúng lúc, xin nghỉ phép để đôi bạn trẻ dành thời gian cho nhau nhiều hơn, không chừng không bao lâu sau, có lẽ Cố Thịnh sẽ mới mấy người quân khu trong bọn họ uống rượu mừng.

Bởi vì đã nói trước cùng Thẩm Đường về thôn, lần trước không mời người trong thôn đến lễ đính hôn, lần này không thể nào tiếp tục đẩy lùi nữa.

Ngày hôm sau, Cố Thịnh nhờ người ta mua vé hộ, anh định ngày một sẽ cùng Thẩm Đường ngồi xe lửa về.

Nghe thấy việc Thẩm Đường phải đi về, người đầu tiên không nỡ chính là chị dâu khánh Hoa, sau đó là những đứa nhỏ mà Thẩm Đường dạy dỗ thời gian gần đây.

Người nhà bọn nhỏ nghe thấy tin Thẩm Đường phải rời khỏi đây, đêm nay đã tới chỗ Thẩm Đường, tất cả đều không tới tay không.

“Thẩm Đường, đây là táo tàu khô của quên tôi, cái này có thể bảo quản được rất lâu, em lấy về ăn thử đi.”

“Còn của chị nữa, đây là đồ ăn vặt nổi tiếng ở chỗ bọn chị, chiều này chị cố ý làm cho em, mang theo trên đường, nếu trên xe lửa đói bụng thì có thể lấy ra ăn.”

“Đúng đúng đúng, em cứ mang đi đi, ở chỗ này của chị có hai mươi quả trứng gà, ngày mai lúc nào đi thì mang theo ăn dọc đường.”

Thẩm Đường nhìn đống đồ chất đầy trên bàn của mình, cô vội vàng từ chối: “Không cần không cần, trên xe có thể mua thức ăn, các chị mang nhiều đồ tới như vậy, em nhận thì em cũng xấu hổ lắm.”

“Có gì mà phải xấu hổ, Đường Đường giúp con nhà chị dạy thêm nửa tháng cũng không bằng lòng lấy tiền, một chút đồ ăn này em còn khách sáo với chị làm gì.” Có một chị dâu quân khu nói.

“Đúng vậy, con nhà chị làm phiền em nửa tháng nay, thứ này là chút tâm ý của chị, em đừng từ chối làm gì.”

Cuối cùng mọi người đều không cầm đồ về, cho dù Thẩm Đường nói thế nào thì vẫn để đồ lại.

Sau khi đám người về, Thẩm Đường nhìn đống đồ trên bàn mà không biết nên làm gì cho phải.

Sau khi dọn đống đồ này, Thẩm Đường đi rửa mặt rồi ngủ sớm, ngày hôm sau phải lên xe lửa, cô phải nhân lúc bây giờ ngủ bù một đêm.

Hôm sau, sáng sớm.

Thẩm Đường thức dậy không được bao lâu thì Cố Thịnh đã tới đón cô, thủ trưởng biết mấy người Thẩm Đường sắp rời đi nên có cố ý phái xe chở hai người tới trạm xe.

Hai tiếng sau, Cố Thịnh và Thẩm Đường ngồi trên xe lửa xuất phát lúc mười một giờ.

Vẫn là vé giường nằm, Cố Thịnh bảo Thẩm Đường ngủ giường trên, còn anh thì ngủ giường dưới, đối diện trên dưới cũng có người.

Trên đường đi, Cố Thịnh chăm sóc Thẩm Đường từng ly từng tí, Thẩm Đường mệt thì anh bóp vai giúp, Thẩm Đường thì anh đi lấy nước nóng, sau đó sẽ được Cố Thịnh thổi nguội.

Có thể nói, ngoại trừ việc không thể thay cô đi vệ sinh thì những chuyện khác đã có Cố Thịnh giúp Thẩm Đường làm.

Thẩm Đường phát hiện hai hành khác ở đối diện đều kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người họ, cho dù Thẩm Đường có mặt dày đến mấy

Nhưng Cố Thịnh lại cưng chiều cô nên không cho làm bất cứ cái gì, anh bảo cô chỉ cần nằm rồi ngủ, ngủ rồi ăn, mà Thẩm Đường cũng rất hưởng thụ niềm hạnh phúc này.

...

Ở trên xe lửa một thời gian, cuối cùng đã đến trạm.

Lần này trở về, Cố Thịnh và Thẩm Đường không thông báo cho người nhà trước vì vậy khi vừa ra khỏi nhà ga, Thẩm Đường đã lập tức gọi điện cho anh trai Thẩm Quang Minh.

Thẩm Quang Minh nhận được điện thoại là lúc anh ấy còn đang bận rộn ở bên đội vận chuyện, nghe được tin Thẩm Đường và Cố Thịnh trở về, anh ấy vội vàng giao công việc trong tay lại cho anh họ cùng thôn xử lý, sau đó vội vàng cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Theo ý của Thẩm Quang Minh là bảo hai người Thẩm Đường cứ chờ ở bên ngoài nhà ga, anh ấy sẽ lập tức lái xe tới đón bọn họ. Nhưng đã bị Thẩm Đường từ chối, cô hẹn Thẩm Quang Minh ở nhà chờ mình.

Gần đây Lưu Mỹ Lan không đi làm, cô ấy ở nhà với Đào Đào, ,khi thấy Thẩm Đường và Cố Thịnh đột nhiên tới thì cũng ngạc nhiên một lúc.

Lưu Mỹ Lan phải mất một hồi lâu mới tỉnh táo lại, cô ấy vội vàng bảo hai người vào nhà, sau đó đi rót nước cho bọn họ.

Lưu Mỹ Lan đưa nước cho Thẩm Đường và Cố Thịnh rồi cười nói: “Sao về mà không nói trước một tiếng, anh trai em có xe, nói một tiếng thì có thể tới đón các em mà, thời tiết này rất nóng, em có nóng không?”

“Vẫn ổn ạ, chị dâu đừng khách sáo, chị cứ ngồi xuống nói chuyện với bọn em một lúc đi ạ.” Thẩm Đường nở nụ cười, cô kéo tay chị dâu Lưu Mỹ Lan ngồi xuống.

“Chị dâu gần đây anh em làm vận chuyển vẫn tốt chứ ạ?”

“Tốt tốt tốt, đều tốt hết, mấy ngày trước anh em còn nói chuyện với chị, rất tốt, kiếm được nhiều tiền.”

“Vậy thì tốt rồi, vận chuyển cũng tốt, chỉ là quá mệt.” Thẩm Đường nói.

eyJpdiI6IkcxZ1BiRkR0WmJxNUE3YUdBbEEweEE9PSIsInZhbHVlIjoiTnA2Qk9pNlRQVDJBeGd4QVFtUHdxejF1VkdtU0pHdTJvODhGRkp5aVdKNFlDQTE0UmhMOGtVNVBIcHo4SmlUSThOM3VkemE3ZzcyYVlnQkhtMndITUdTM2l5aXdZVDhPK3B2UzJpazhWVkVBVWJkXC9KQm5PbE5QQ0d3SGNRdzN2dHRsR3ArbnM5NDlPa01FckR3TlBoSlZOMCtxcktPbng1WVJseEUxNzhObjhPRXNDQ1d2ZzNNM2Z6YStWaWJHSEhkYytuSzYrQnZmRStDMEtHb0pyRlhQbFJERlFKUTFpY3RMcW1PTElxRWQzNkFTMjBpM3pUZHhkNEhrQ0xyQWxMMTJTNm1wYTBoQTdqZmEyUkRra3BZTk51NHdOdFViRWR4cHNIM0tBbkQySHBGbkJBOFwvT1lRSXR6QnJwMDl6QmdCTm5WcXh0aFhPb1VnUFVBTGExSjRvaEh5ZVFuWWNqblhkVjN3dzBDd2c9IiwibWFjIjoiY2IzN2FiY2E0NmZhNDgwODRjNzBkMGJmZTVlNDA4NDYwN2NiODdhYmRiOTIwOGI3MzBkYjFiZjg1YWFkN2U3NSJ9
eyJpdiI6IkIzakQ5YU9wMCt2SDlIcnNldXdiOWc9PSIsInZhbHVlIjoiMDJHa1IwbUxIRDhhaERmdVB3Ujc0QUsyRGIxYWVBZlNLT0JieFQwWXoreGhWaVN0WDEzQjVzZGE4MjZwRklEN0dkWHZBSVYwR0JJN08zXC9xYlFSeTEwQ1VRd1daMzlzdkhWTDFtbUxwdzJIQkdZR3Nkd05TbGJMZERMY1R6U2lSamowUmlic09HWStINHg0ZlMzQ04zakxIY3Bka2Y2eTUzVlwvcUI1cTNKT2NRZkFQWDIzbVBOYTRJZkdtaHVWTW9VdlJldEVKME9PSDhJWFJDbWw2eGpsa1g2TDdNdU8yRUFNTk9QR0piMndOdnBCdEJUUFJkUnNwcnRYemNHaUdjSXNmVDFTTzJENjRCS21uZ1FiMWF5YThyYzNVZ0UwbHhmZVJBRnhNZ1lpR1RXQnNXaGNXVUFrQVd2d3ZBMmk1VWV0THlhODdBUGNQSHA1U0ducXlpdlVJUFlsOGhaRExxK0dyT2VuQ3dHQWRTMWRkcFNqMVpDbjM4dW13RzNFWmRaNnB3ZHBhaHpsUk5qMzFWT0dYUXRNMnVxa2J1WGNQUTBtTWtKajR6SytOc3A5alMwdVdPTUdhOEYyNUtcL0cxMXczVXJqVm5udzNLZkhJaTRwelR4NGc9PSIsIm1hYyI6IjMzMWQ4ZmI5MGRlNmFhNjNhYTUwNWM4ZTk1Yzk4NDA5YzU0OWE5NzhjODkzZGIzMmZiOGY0Njg5ZWEzZTEyZjcifQ==

Đây là lần đầu tiên Đào Đào gặp Cố Thịnh, lần trước đính hôn, cậu bé không tới Bắc Kinh. Nhưng Đào Đào vẫn biết chuyện cô nhỏ đã đính hôn.

Ads
';
Advertisement