Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Đôi mắt to tròn của Đào Đào có năm sáu phần giống Thẩm Đường, còn Cố Thịnh bị một cậu bé nhìn chằm chằm như vậy cũng không cảm thấy mất tự nhiên, anh còn nhếch miệng cười với Đào Đào.

Đào Đào nhìn nụ cười tươi của Cố Thịnh, cậu bé chớp chớp mắt hai lần, sau đó bỗng nói: “Chú à, chú chính là đối tượng của cô nhỏ nhà cháu ạ? Vậy có phải cháu nên gọi chú là chú nhỏ không?”

Mấy người ở trong phòng đều nghe được câu “chú nhỏ” này của Đào Đào.

Gương mặt của Thẩm Đường thì hơi hồng lên.

Còn Lưu Mỹ Lan thì bật cười thành tiếng, chị ấy trêu Thẩm Đường một chút, sau đó cười cười kéo tay con trai tới rồi dỗ dành: “Đào Đào đừng nói lung tung, cô nhỏ của con còn chưa kết hôn, cái gì mà chú nhỏ với không chú nhỏ chứ.”

“Con không nói lung tung, sau này cô nhỏ sẽ gả cho chú này, đến lúc đó chú sẽ biến thành chú nhỏ mà. Tiểu Bàn của lớp con đã nói rồi, đối tượng của cô nhỏ chính là chủ nhỏ.” Đào Đào nghiêm túc giải thích.

Cố Thịnh nghe được câu “chú nhỏ” này, trong lòng lập tức nở hoa.

Chậc, bạn nhỏ này quả thực rất đáng yêu, hơn nữa còn rất có đạo lý.

Thẩm Đường nhìn thoáng qua sự vui mừng trong mắt Cố Thịnh, nhân lúc Lưu Mỹ Lan không thấy, cô lén đưa tay bóp mạnh eo Cố Thịnh một cái.

Bị bàn tay mềm mại nhỏ nhắn véo, Cố Thịnh không cảm thấy đau một chút nào, nhưng bị Thẩm Đường làm như thế khiến lòng anh có hơi ngứa ngáy.

Cố Thịnh ngồi thẳng người, anh ép mình phải kiềm chế chút tâm tư trong lòng, không được lộ ra trên mặt.

Thẩm Đường véo một cái, cô cảm thấy vòng eo của người đàn ông này rất cứng, véo cũng không thấy đâu.

Anh không có phản ứng gì khiến Thẩm Đường phải trừng mắt nhìn người nào đó, sau đó hậm hực thu tay lại.

Cho dù Lưu Mỹ Lan có dỗ dành thế nào thì bạn nhỏ Đào Đào vẫn rất cố chấp muốn gọi Cố Thịnh là “chú nhỏ”.

...

Khoảng nửa tiếng sâu, Thẩm Quang Minh mới từ bên ngoài về.

Buổi trưa ăn cơm ở nhà Thẩm Quang Minh, bởi vì buổi chiều muốn về thôn thăm cha mẹ nên đã cố ý không uống rượu.

Sau khi mấy người ăn cơm xong, nghỉ ngơi hơn nửa tiếng rồi mới lái xe về thôn.

Chiếc xe nhỏ chạy vào trong thôn, người trong thôn đều nhận ra đây là xe của Thẩm Quang Minh bởi lúc trước anh ấy đã từng lái con xe này về vài lần, mọi người cũng không cảm thấy quá xa lạ gì.

Mọi người chỉ chú ý tới Cố Thịnh ngồi cạnh Thẩm Đường ở trong xe.

Nhắc đến Cố Thịnh, lúc trước anh đã từng tới một lần, người trong thôn cũng đã gặp.

Nghe nói đối tượng của Thẩm Đường là người Bắc Kinh, đến từ thành phố lớn, hơn nữa thằng nhóc này trông rất đẹp trai, nghe nói điều kiện trong nhà cũng rất tốt.

Chậc chậc chậc, thằng nhóc này và Thẩm Đường quả thực là trai tài gái sắc mà, quá xứng đôi.

Lại phải nói, người trong thôn rất hâm mộ đôi vợ chồng Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình.

Con trai người ta có tiền đồ mở được một công ty vận chuyển, nghe nói kiếm được rất nhiều tiền. Con gái thì học giỏi, bây giờ lại tìm được một người đối tượng tốt như thế, sau này có lẽ còn có tiền đồ hơn cả anh trai Thẩm Quang Minh.

Xe lắc lư chạy chậm tới ngoài sân nhà họ Thẩm.

Đợi xe dừng lại hẳn, Cố Thịnh xuống xe trước, sau đó anh chạy sang bên thẩm đường rồi nhanh chóng mở cửa xe, vươn tay ra.

Nhìn đôi bàn tay thon dài đẹp đẽ đầy nam tính kia, đôi môi đỏ của Thẩm Đường khẽ giương lên và lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Thẩm Đường duỗi bàn tay nhỏ trắng nõn ra rồi đặt vào tay Cố Thịnh, vịn vào người đàn ông để xuống xe.

Vừa xuống xe, Thẩm Đường đã nhanh chóng thu tay lạ, cô giả vờ bình thường như không có việc gì mà đi vào trong sân nhà.

Cố Thịnh nhìn theo bóng lưng của Thẩm Đường, trong mắt anh lập tức xuất hiện ý cười, sau đó nhanh chóng đi theo Thẩm Đường.

Lưu Mỹ Lan dắt con từ từ xuống xe, cô ấy ghét bỏ lườm Thẩm Quang Minh một cái.

Thẩm Quang Minh nhận ra mình bị vợ chán ghét, anh ấy ngơ ngác ngẩng đầu nhìn.

Chuyện gì xảy ra vậy, đột nhiên nhìn anh ấy như vậy là thế nào?

Lưu Mỹ Lan nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Thẩm Quang Minh, cô ấy liếc nhìn.

Đào Đào nhảy xuống xe, cậu bé chạy tới trước cửa nhà rồi đưa tay gõ “cốc cốc cốc”.

“Ông bà nội, cháu dẫn cô nhỏ và chú nhỏ về thăm ông bà này.”

Giọng nói của Đào Đào cũng không nhỏ, đừng nói đến Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình ở trong nhà, đến người xung quanh trong thôn cũng đều nghe được.

Cố Thịnh: “...”

Nếu nói trước kia Đào Đào gọi anh là “chú nhỏ” thì trong lòng Cố Thịnh còn cảm thấy mừng thầm, nhưng bây giờ khi nghe được câu “chú nhỏ” này, Cố Thịnh lại lập tức có cảm giác sắp chết.

Một tiếng “kẽo kẹt!” vang lên, cửa sân được mở ra.

Bóng người Thẩm Đại Chí xuất hiện ở sau cánh cửa, khi nhìn thấy con gái, ông lập tức nở nụ cười: “Đường Đường về rồi à, mau vào nhà đi.”

“Vâng cha, con về rồi ạ.” Thẩm Đường cũng nở nụ cười, cô mềm mại nói với cha mình.

“Ừm, vào nhà rồi nói, đi xe lửa có mệt không, đói không? Để cha vào bảo mẹ nấu đồ ăn cho con.”

“Không cần đâu ạ, con vừa ăn ở nhà anh trai rồi.” Thẩm Đường vội vàng trả lời.

Cố Thịnh vẫn thành thật đi theo đằng sau, nhưng dù như vậy thì anh vẫn nhận được cái nhìn c.h.ế.t chóc của cha vợ tương lai.

Thẩm Đại Chí lườm Cố Thịnh một cái, khi nghe Đào Đào gọi Cố Thịnh là “chú nhỏ”, điều đầu tiên trong đầu Thẩm Đại Chí đó là việc lần trước Thẩm Đường lỡ miệng gọi “cha”.

Cố Thịnh bị nhìn như vậy, sao anh cứ cảm thấy ánh mắt này của cha vợ tương lai thật sự... rất kỳ lạ.

Cố Thịnh: Anh đã làm gì sai vậy?

Nhà họ Thẩm lập tức trở nên náo nhiệt, con trai con dâu dẫn theo cháu trai về, con gái cũng dẫn đối tượng về, cả nhà đều trở về đông đủ.

Đôi vợ chồng nhìn con gái, nụ cười trên mặt vẫn không tắt, nhưng khi Thẩm Đại Chí nhìn Cố Thịnh, trong mắt ông vẫn vô thức mang theo một chút bắt bẻ.

Con gái đã sắp bị người ta bắt cóc đi, sắc mặt Thẩm Đại Chí có đẹp mới là điều kỳ lạ.

Bị cha vợ tương lai lườm nhiều lớn như thế, Cố Thịnh vẫn rất bình tĩnh, bắt mất áo bông tri kỷ của nhà người khác thì bị lườm vài lần cũng là điều nên có, anh chịu được.

eyJpdiI6ImZXVEVXTytVM1Vwa052UUsycUtlR1E9PSIsInZhbHVlIjoiNWpRK0YyWUtvRkYyc0MwY1wvNnMwaFhYSnVrbnJFXC9DaWg5MXZUMTFaU2QrU2RaUGF4OWhwWGwzZVwvYzRxcHRtelwvZ0dpeDIzaXI1Rm9cL1lYSFVJMVpCNUQrdDlleGRcL2lTWFwvUjFwRDFIQUE1emdDYVEwaVJDaHZ4Qmp2dHpnaEhlOVBUZnRRSjJCdWZ1SG1tQlU0R1wvZm9nbFRwUGFJb2U3UHIxdGdVN1lXY2ZFVXp6anh3eTJqcDFyY2ZOQ2JWTXZibFBpSHdZTVNXQjEyak94Wm9qQmJGY09XMzRzMkFQSVI2VHVxUmIyb0dtR3JNMWtBRVE0UlBVR2kyNjVvZEJwWkladTZjYnRXYW56Rlwvd1Q1d3NLSDhXcFFxY29zZ1diXC9BWkVjSGoxN2lKWm1iVVlWUnVuYkFuVDlocFdXdkIxVFo5NHNSXC84eUdsV3h4REZQbEh3YWNzQzB3T1orb1wvSTEyZEl0MUZ2NE8wckpEMXYxRW0wMDVVclIzUG1sNXVHVERVRFN5MW0yWXZVQWdqc0xIR0hpdWZCNTdMSlZWMmptcXM5U3pMamdVbkhRZ3lEVXRhRUpEdUp0Qm0zUHBBMSIsIm1hYyI6Ijg5MmVkM2I0ZmRjOGJmNDBmN2I1YWJkMTBlMzg0ZWU0NGJkOWM3MGQxM2M4ZWVlYWVmYTQ0OTk1ODZiNDFhMDMifQ==
eyJpdiI6IlIwaHMrZWZKSVhvMU5JbjBualZzbmc9PSIsInZhbHVlIjoibUp3M05MclwvUU5KYkh1NVpSRlF5aDZNNVwvXC9VbGJ2SkhTbk8rSWN1RG5xY0ZwY3ZyUW9QSlRIbFJXOTVacEp5ZDhLWG5mdVBLSVBWRTJETlYzYkpcLzBWcmphVXVoanhHZlhpZnBCekxOSXJRREhvNHFyM1dyUmxGbGJWRnBFMk1aaE1LRlV1OTFTckNIaDJyd0hVRzN3MFltNWJLSWZ1RHBSbU5DZWN0Rm9za3RpNU4wblprNmJ2UW1YdjBScjVwWERNVExoQ05UU2RSaG14Ynh4KzdBZXdreDdQQTdTaVYyeVlpVHZLaGlSK1Rjc2ltRW8zTmxrUVlkVzhtbUZBZENyZFowSHJiOURaUDJsdDNKZzFMNmhiYkJTTDFyRzhQU1V0ckZmY2hPdTZBbDdWZFh5UDlaVXVGMkZuZzRCK0Zjc1J1WTc5U2VxUlRCaVM4S0dHQ0xZZ3lcL1FWU0ZaVFwvb2JOSzdqTUowUE14dmt1aitCNHkxanR3Q2NLMFd0U3RuNXZ1WHRsV250QTdEcTVQUjZ3UXRhRmw1bFU2VkRMUlpUdnc3TytuSGpNST0iLCJtYWMiOiJmZmQ2MDdmZDM5NmZlNWQ1YTQ5Y2RiNTZhNGZmMjBhODliMTk4MWY3N2E3MmE3OTdkMDI4OWMzZmUyYjUzMTg2In0=

Nghe thấy việc Cố Thịnh có thể ở lại năm ngày, nụ cười của Ngô Thúy Bình càng tươi hơn, bà cười nói: “Được được được, năm ngày thì rất tốt.’

Ads
';
Advertisement