Ngô Thúy Bình nói chuyện với Cố Thịnh một hồi, sau đó bà nháy mắt cho Thẩm Đường, cô nhận được ánh mắt của mẹ mình, lập tức hiểu ra chỉ trong vài giây.
Thẩm Đường đứng lên, cô nhìn Cố Thịnh một cái, sâu đó ngoan ngoãn ndid theo sau Ngô Thúy Bình ra khỏi nhà chính.
Lưu Mỹ Lan thấy vậy cũng đi theo ra ngoài, chẳng mấy chốc, trong nhà chính chỉ còn ba người đàn ông và bạn nhỏ Đào Đào.
Ở bên ngoài, Ngô Thúy Bình đang nói chuyện với Thẩm Đường, cô phát hiện chị dâu Lưu Mỹ Lan cũng đi ra, vì vậy vẫy tay với Lưu Mỹ Lan ra hiệu cho cô ấy đi sang đó.
Lưu Mỹ Lan cười nhẹ bước tới, Ngô Thúy Bình thấy vậy cũng không nói gì, bây giờ Ngô Thúy Bình đã có cái nhìn khác về cô con dâu vào cửa đã lâu này.
Đôi khi con dâu có tình cách hơi nóng nảy nhưng vẫn tốt hơn con dâu nhà khác rất nhiều, không nói đến việc Lưu Mỹ Lan có việc làm, mà trong tính cách của cô ấy cũng không tìm ra được quá nhiều điểm sai lầm lớn nào.
Trước đó khi Thẩm Đường và Thẩm Quang Minh không ở nhà, thỉnh thoảng Lưu Mỹ Lan sẽ về thăm đôi vợ chồng bọn họ một chút, đồng thời còn mang theo đồ ăn về..
Bây giờ người quan trọng nhất là con gái, Ngô Thúy Bình nhìn Thẩm Đường, bà hỏi: “Đường Đường, con ở trong quân khu thế nào? CỐ Thịnh có chăm sóc tốt cho con không? Còn nữa, nếu các con đã cùng nhau về rồi, vậy ngày mai tổ chức lễ đính hôn đi.”
“Vâng ạ, mẹ cứ làm là được rồi cái này con cũng không hiểu nhiều lắm.” Thẩm Đường đỏ mặt nói một câu, sau đó cô tiếp tục nói: “Cố Thịnh chăm sóc con rất tốt, khi không có chuyện gì thì đều ở cùng con, trong khu gia đình quân nhân, các chị dâu quân nhân rất tốt, bình thường đều bảo con sang nhà họ ăn cơm, đúng rồi, những món đồ cầm về kia đều là các chị dâu trong quân khu tặng đó ạ.”
“Nhiều vậy hả?” Ngô Thúy Bình kinh ngạc.”
“Vâng, các chị đều là là đặc sản của quê, không từ chối được nên đành nhận lấy.” Thẩm Đường nói.
“Ôi trời, mẹ, có nhiều người tặng đồ Đường Đường như thế, vậy nói cách khác là nhân duyên của Đường Đường nhà chúng ta rất tốt, đi đâu cũng khiến người ta yêu thích.” Lưu Mỹ Lan đứng bên cạnh khen ngợi.
Nghe thấy Lưu Mỹ Lan nói vậy, Ngô Thúy Bình không chỉ không cảm thấy có gì không ổn, mà còn gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, con gái của mẹ như thế, ai mà không thích cho đọc.”
Buổi tối, Ngô Thúy Bình vì chiêu đãi Cố Thịnh đã làm một bữa cơm rất phong phú.
Sau khi ăn xong, Thẩm Quang Minh phải lái xe về thị trấn,mà Cố Thịnh cũng đi theo.
Dù sao Cố Thịnh và Thẩm Đường vẫn chưa kết hôn, ở lại trong thôn sợ là người khác sẽ nói xấu, vì vậy nhà họ Thẩm thương lượng sẽ để Cố Thịnh ở lại nhà của Thẩm Quang Minh mấy ngày.
Đúng lúc, tối nay hai người họ trở lại thị trấn, sáng ngày mai lúc về tiện thể sẽ mua một chút đồ ăn về nhà.
Nếu đã làm cơm mời khách, Ngô Thúy Bình tính qua một chút, cần phải có khoảng mười mấy bàn bởi hơn phân nửa người trong thôn đều là họ hàng thân thích của Ngô Thúy Bình.
Hơn nữa còn phải thong báo cho mấy chú nhà họ Ngô, đồng thời mời ông bà cụ về.
Có rất nhiều chuyện phải làm, vì vậy Thẩm Quang Minh nói ngày mai sẽ giao việc trong đội vận chuyển cho người khác rồi trở về giúp một tay.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Quang Minh đã ra ngoài mua đồ ăn, cùng đi còn có cả Cố Thịnh.
Hai người đàn ông làm việc rất giỏi, chẳng mấy chốc đã mua một túi nguyên liệu nấu ăn, sau đó hài lòng mang ra se, ngoài ra còn mua thêm nửa con heo, một vài thứ lặt vặt khác như bánh kẹo, đậu phộng, hạt dưa.
Khi mua, Cố Thịnh vốn không cho Thẩm Quang Minh cơ hội trả tiền bởi anh trả tiền rất gọn gàng và nhanh chóng, không có một chút đau lòng nào.
Thẩm Quang Minh ở bên cạnh nhìn, khá lắm, vừa mua một chút đã bỏ ra gần năm sáu trăm, chỉ riêng nửa con heo kia đã ngốn không ít tiền.
Khi Cố Thịnh trả tiền, đến mắt anh cũng không thèm chớp, đùa chứ, tiệc đính hôn của anh sao có thể để nhà họ Thẩm trả tiền được, sau khi kết thúc, Cố Thịnh cũng muốn tính thử xem mình đã bỏ ra bao nhiêu tiền rồi.
Người nhà họ Thẩm không biết suy nghĩ trong đầu Cố Thịnh, sâu khi mua đồ về thì lập tức bắt đầu dọn dẹp.
Hôm nay có rất nhiều chị dâu và thím tới giúp, có khoảng mười mấy người, một nhóm phụ nữ vừa nói chuyện vừa làm việc, thỉnh thoảng còn thảo luận một chút về đối tượng này của Thẩm Đường.
Còn hai người Thẩm Đường và Cố Thịnh thì đi theo Thẩm Đại Chí để giúp đón khách, cho dù là người quen hay không quen, Cố Thịnh thấy Thẩm Đường gọi như thế nào thì cũng gọi như vậy, chắc chắn không sai.
Các vị khách nhìn thấy Cố Thịnh thì trong lòng thầm nghe tị với Thẩm Đại Chí, con gái có tiền đồ thì thôi đi, đến con rể cũng có bản lĩnh như vậy.
Thẩm Đại Chí cười ha ha nói chuyện với mọi người, khi nghe thấy đối phương khen con gái nhà mình thì cười đến mức lộ hết nếp nhăn, đến khi người ta khen Cố Thịnh, nụ cười của Thẩm Đại Chí nhạt đi hai phần,, nhưng ngoài miệng vẫn cùng khen Cố Thịnh.
Đối tượng của con gái vẫn cần phải cho mặt mũi.
Thẩm Đường nhìn dáng vẻ vui mừng của cha mình, thì cũng nở nụ cười, nhân lúc không ai chú ý, bàn tay nhỏ không thành thật của cô lén kéo góc áo của Cố Thịnh.
Cố Thịnh lập tức nhận ra động tác của Thẩm Đường, anh cụp mắt rồi bình tĩnh nhìn Thẩm Đường ở bên cạnh.
Thẩm Đường chớp chớp mắt với anh hai lần.
Cố Thịnh dùng ánh mắt để hỏi han: Sao vậy?
Thẩm Đường cúi đầu nhìn xuống chân mình, sau đó đó tỏ vẻ bằng ánh mắt: Đau chân~
Cố Thịnh nhìn cô gái yếu ớt, anh lập tức cảm thấy đau lòng, sau đó nhìn cha vợ tương lai vẫn còn đang ngồi nói chuyện với mọi người, trong lòng xoắn xuýt một lúc, tình huống này đi thì không tốt lắm.
“Cha, vừa rồi con nghe mẹ nói sẽ ra sau sân hái rau, con đi xem thử nhé.” Thẩm Đường mềm mại nói với cha mình.
“Hả?” Thẩm Đại Chí ngẩn người một lúc, ông nhìn thoáng qua sân, khi thấy gần như mọi người đều đã tới thì cũng khoát tay cho Thẩm Đường rời đi.
“Chú, cháu cũng đi giúp.” Cố Thịnh vội vàng nói một câu.
Những người bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì đều cười trêu chọc Thẩm Đại Chí: “Đại Chí, con rể tương lai này của ông rất biết thương người đó, thanh niên quả nhiên khác chúng ta, không gặp nhau một lúc là không chịu được.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất