Ăn cơm cho no rồi, hơn nữa bát cẩu lương này lại do chính bọn họ yêu cầu, ai bảo hai người họ tò mò về đối tượng của Thẩm Đường chứ?
Vì vậy phải nói, chính mình muốn ăn cơm cho, cho dù ăn no vỡ bụng thì vẫn phải tiếp tục ăn với vẻ mặt vô cảm.
Ăn xong bữa cơm này, Cố Thịnh tính tiền, vừa ra khỏi cửa, Tần Lạc và Lục Viên đã lập tức chào tạm biệt hai người.
Thấy bóng lưng chạy càng ngày càng xa của hai người bạn, Thẩm Đường không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Ngước mắt lên, đôi mắt to tròn xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm Cố Thịnh, cô cười nhẹ nói: “Sao em cứ cảm thấy bọn họ nóng lòng muốn rời đi vậy nhỉ? Cố Thịnh, có phải là anh quá hung dữ nên dã dọa hai người họ sợ rồi không?”
“Không biết.” Cố Thịnh thấy dáng vẻ vui vẻ của Thẩm Đường, anh không hề nói gì, cô vui vẻ là được rồi.
Cố Thịnh sẽ ở lại đây năm ngày, những ngày sau đó, có đôi khi Cố Thịnh sẽ đi dạo xem phong cảnh xung quanh với Thẩm Đường, có đôi khi sẽ ra ngoài đồng cuốc đất với Thẩm Đại Chí.
Người trong thôn thấy con rể tương lai của nhà họ Thẩm có thể giúp nhà cuốc đất, trong lòng phải nói là vô cùng ghen tị.
Nhất là khi thấy Cố Thịnh làm việc thật sự rất giỏi, một hai thanh niên trẻ tuổi ở trong thôn thật sự không thể so sánh được với anh.
Thời gian năm ngày, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Thẩm Đường cảm thấy, năm ngày trôi qua trong chớp mắt, Cố Thịnh sắp rời đi rồi.
Ngày Cố Thịnh đi, Thẩm Đường tiễn anh đến nhà ga, sau khi tiễn anh đi, tâm trạng của Thẩm Đường chỉ sa sút đúng trong một tiếng đồng hồ.
Từ nhà ga về nhà, khi thấy mẹ mình đang làm bánh đậu đó ở trong phòng bếp, một chút sự buồn bã ở trong lòng đã lập tức bị cô ném bay xa lên chín tầng mây.
Bạn trai là cái gì chứ, có thể so sánh được với đồ ăn ngon sao?
Có một câu nói rằng, đồ ăn ngon và sắc đẹp là thứ không thể phụ lòng.
Sắc đẹp đã đi xa cô, nhưng đồ ăn ngon lại đang ở ngay trước mắt đó.
Vì vậy, món bánh đậu đỏ thơm ngon, Thẩm Đường tới đây!
Vỏ bánh bên ngoài được chiên vàng ruộm, ở mép bánh có lớp vảy cứng giòn, mơ hồ có thể thấy màu đỏ sậm của đậu đỏ ở giữa, bánh được tạo hình thành hình tròn nho nhỏ, nhìn trông rất đáng yêu, lại còn ngon nữa.
Thẩm Đường ngồi xổm bên cạnh mẹ mình, cô nhìn chằm chằm đồ ăn ngon không chớp mắt, trong không khí lan tỏa mùi thơm quyến rũ khiến đôi mắt của Thẩm Đường trở nên lấp lánh.
Ngô Thúy Bình nhìn dáng vẻ thèm ăn của con gái, bà không nhịn được cười, sau đó lấy một chiếc bánh đã nguội rồi đút cho con gái ăn, đồng thời còn cưng chiều nói: “Ăn đi, nước miếng sắp chảy vào trong nồi rồi kìa.”
Thẩm Đường cắn một miếng, cô lập tức kinh ngạc, ngon thật đó.
“Ôi, mẹ ơi, ngon quá!”
“Được rồi, ăn từ từ thôi, nếu muốn ăn thêm thì vẫn còn.”
“Vâng, mẹ là tốt nhất, con
Ngon quá, một chút buồn bã mơ hồ ở trong lòng Thẩm Đường đã sớm không biết bay đi nơi nào rồi.
....
Cố Thịnh trở về quân khu, anh mang theo rất nhiều đồ ăn về, Tô Chấn Hưng vừa gặp đã chắc chắn phải lấy được một thứ gì đó, sau khi lấy được một túi khoai sang sấy từ Cố Thịnh, anh ấy bắt đầu ăn nó.
Vừa ăn, ,Tô Chấn Hưng còn vừa nghe ngóng những chuyện xảy ra khi Cố Thịnh và Thẩm Đường cùng trở về.
Cố Thịnh đã quen việc Tô Chấn Hưng hay lải nhải, Tô Chấn Hưng hỏi ba bốn câu, thỉnh thoảng Cố Thịnh sẽ chọn một vài vấn đề để trả lời.
“Ừm, lần này tôi tới nhà Đường Đường rốt ổn, cha mẹ Đường Đường rất thích tôi, tôi và Đường Đường khi rảnh rỗi sẽ đi dạo ngắm phong cảnh ở nơi đó...”
Khóe miệng Tô Chấn Hưng giật giật.
Lời này của Cố Thịnh là khoe ân ái đúng không?
Thấy Cố Thịnh chậm rãi nói chuyện yêu đương, trong lòng anh ấy từ chối, lật bàn (╯‵□′)╯
Người anh em này, anh ấy không thể làm gì được.
Trời lạnh rồi, cho tình bạn này phá sản đi!
Nhưng khi nghe Cố Thịnh đắc ý khoe khoang địa vị của mình ở trong lòng Thẩm Đường, Tô Chấn Hưng thật sự không đánh lòng đỏ kích tên chó Cố Thịnh này.
Nói thật, tên chó Cố cậu ở trong lòng Thẩm Đường có lẽ vẫn kém một đĩa thịt kho, cho hỏi Cố Thịnh, cậu có tin không?
Bây giờ ở một bên khác Thẩm Đường đã từ bánh đậu đỏ chuyển sang nạm bò hầm khoai tây, những năm này không có nhiều thịt bò, đã tới đây nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Đường được ăn thịt bò.
Trong sân, Thẩm Đường bưng chén bằng hai tay, cô ngồi trên băng ghế nói, ăn uống rất thỏa mãn.
Ngon quá, ngon quá, thời gian ở nhà thật hạnh phúc.
Cha thương, mẹ thương, anh trai chị dâu thương đây quả thực là cuộc sống thần tiên mà.
Ngay khi Thẩm Đường đang ăn nạm bò hầm khoai tây, ở bên ngoài đột nhiên truyền vào một giọng nói lớn.
“Thúy Bình, Thúy Bình có ở đây không?”
Ở trong sân, Thẩm Đường vẫn còn đang đắm chìm ở trong đồ ăn ngon.
Hu hu hu, ngon quá.
“Ai đấy, tôi ở đây.” Ngô Thúy Bình lớn tiếng đáp lại.
Cửa sân “kẽo kẹt” một tiếng, một thím khoảng hơn bốn mươi tuổi đi vào, Thẩm Đường biết người này, là thím Lý cùng thôn ở cách nhà họ Thẩm không xa, bình thường có quan hệ rất tốt với mẹ Ngô Thúy Bình của mình, thỉnh thoảng còn tới cùng nói chuyện.
Thím Lý vừa vào nhà đã nhìn thấy Thẩm Đường ngồi trong sân, “Ôi” một tiếng rồi cười ha ha, sau đó nói: “Đường Đường ở nhà à, sao cháu không đi ra ngoài chơi thời tiết hôm nay rất đẹp, rảnh rỗi thì ra ngoài vận động một chút là rất tốt. Cháu đang ăn cái gì vậy, trông ngon thế?”
“Vâng ạ, mẹ cháu làm nạm bò hầm khoai tây cho cháu, thím có muốn ăn thử không ạ?” Thẩm Đường ngoan ngoãn nói.
“Ha ha ha, ôi trời, thím không ăn đâu, hai ngày nay đang đau răng. Căn cái gì cũng thấy đau, món này thì càng không ăn được, Đường Đường ăn đi, thím tìm mẹ cháu nói chuyện.” Thím Lý nói xong thì cất bước tới sân sau.
Thẩm Đường tiếp tục ngồi ăn thịt ở trong sân, thịt bò này ngon thật đó, khoai tây được hầm cùng cũng ngon, hương vị vô cùng thơm ngon.
Sau một hồi, Thẩm Đường nghe được giọng nói của mẹ mình và thím Lý ở sân sau.
Phụ nữ mà, sẽ có rất nhiều chủ đề để nói chuyện với nhau, năm nay định trồng loại cây gì, sau đó lại bàn khi nào đi lên thị trấn với nhau để mua hạt giống.
“Năm ngoái đội vợ chồng này về, tôi thấy là do Tống Khôn muốn ly hôn, lần này về thì tôi thấy là Vương Thư Hương muốn ly hôn, bà nói xem bây giờ mấy người trẻ nghĩ cái gì trong đầu vậy, mỗi lúc lại có một suy nghĩ.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất