Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Thẩm Đại Chí không biết đó là chân trước ông vừa rời đi, chân sau Cố Thịnh đã bưng nước đi ra khỏi phòng bếp rồi đến phòng của Thẩm Đường...

Thời gian trôi qua rất nhanh, chuyến đính hôn của Thẩm Đường được công khai, nam nữ già trẻ lớn bé trong thổ rất thích nói chuyện về Thẩm Đường và đối tượng của cô.

Đường nhiên vẫn có một vài người âm thầm ghen tị ở sau lưng, nhưng cũng không dám công khai ra ngoài.

Phía đông thôn...

“Hôm qua bà có thấy không? Đối tượng kia của Thẩm Đường, thẳng nhóc này phải dùng một câu để nói, tuấn tú lịch sự. Chàng rể nhà người ta rất có tinh thần, ôi trời, quá ghê gớm mà. Hơn nữa, hôm qua bà không tới đúng không, tôi nghe nói cả bàn đồ ăn rất thịnh soạn đó.”

“Ha, đúng thế đấy, hôm nay tôi cũng nghe nói, yến tiệc hôm qua của nhà họ Thẩm còn ngon hơn cả rượu thịt của nhà lão Trương ở đầu thôn phía đông, đều là món chính.”

“Không thể nào, lúc trước nhà lão Trương phải nói là dốc hết vốn liếng, nếu nhà họ Thẩm này tốt hơn thì là ăn cái gì vậy? Sâm Hàn Quốc hả?”

“Ôi, bà không biết đúng không, đối tượng kia của Thẩm Đường là người Bắc Kinh đó, nghe nói trong nhà không đơn giản, hơn nữa Thẩm Đường lợi hai như vậy, có học bổng gì con bé đều đoạt được, càng đừng nói đến đội vận chuyển mà Thẩm Quang Minh mới thành lập.”

“Thẩm Quang Minh luôn thương yêu cô em gái Thẩm Đường này, tiệc đính hôn của Thẩm Đường, chẳng lẽ Thẩm Quang Minh không nỡ bỏ tiền ra hả?”

Qua ngày hôm qua, bây giờ người trong thôn đã bắt đầu ghen tị với yến tiệc ngày hôm qua.

Hiện tại, Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình đã gần như là tiến vào giai đoạn nghỉ ngơi sớm, con trai con gái trong nhà đều không chịu thua kém người khác, không cần để hai người họ phải quan tâm, muốn ăn cái gì thì ăn, lúc trước con gái ở Bắc Kinh có gửi về đôi giày da và máy ghi âm gì đó đã đủ để khiến người khác phải ghen tị.

Người ta cũng đã có cháu trai, bây giờ đôi vợ chồng có thể nghỉ hưu sớm mà không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì.

Nhà họ Thẩm, Thẩm Đại Chí đang được người ta ghen tị đen mặt ngồi trong sân hút thuốc, ông nhả khói rất điêu luyện.

Ngô Thúy Bình vừa ra khỏi phòng đã ngửi được mùi khói, Ngô Thúy Bình lườm Thẩm Đại Chí đang hút thuốc một cái, sau đó ghét bỏ nói: “Hút hút hút, suốt ngày hút thuốc, không phải tôi đã nói là không được hút nhiều mà, đợi đến lúc cổ họng ông không khỏe thì đừng có nói đến việc không thoải mái với tôi, lúc đó tôi sẽ không thèm để ý tới ông đâu.”

Thẩm Đại Chí nghe bạn già nói vậy, động tác chần chờ một lúc, sau đó ông nhìn điếu thuốc đang kẹp trong tay vẫn còn một phần ba, cuối cùng không nỡ ném đi mà hút mạnh hai cái rồi mới dập tàn thuốc.

“Tôi thấy không thoải mái, hôm trước Đường Đường vừa mới về, hôm qua mới ở nhà ăn cơm được một ngày, hôm nay đã chạy lên thị trấn cùng với Cố Thịnh rồi, con gái vẫn còn chưa gả đâu đó, sao đã nghĩ đến việc chạy đi rồi chứ.”

“Tôi thấy ông nhàn rỗi đến mức thành bệnh rồi đó! Không phải Đường Đường nói là dẫn Cố Thịnh đi gặp Lục Viên và Tần Lạc hả, mãi Đường Đường mới về được một lần, đi thăm bạn học cũ một chút mà ông cũng không tha.”

“Không phải là chuyện bạn học cũ, ngày hôm qua, hình như tôi nhìn thấy Cố Thịnh bước ra khỏi phòng của Đường Đường.”

“Hả, chuyện từ khi nào?”

“Bốn giờ hơn trưa hôm qua, tôi không uống quá nhiều, khi đi vệ sinh, tôi mơ màng nhìn thấy Cố Thịnh đi ra khỏi phòng của con gái, thằng nhóc này đúng là không thành thật mà!” Thẩm Đại Chí hừ lạnh một tiếng.

Ngô Thúy Bình thật sự đã bị dáng vẻ này của Thẩm Đại Chí chọc cười thành tiếng, bà kiên nhẫn nói: “Thẩm Đại Chí, tôi nói này, có phải là ông đang kiếm chuyện không hả? Thanh niên bọn nó ở cùng nói chuyện với nhau thì sao, ông có ý kiến à?” Ngô Thúy Bình vừa nói xong khi thấy Thẩm Đại Chí muốn phản bác, bà không cho ông cơ hội mà tiếp tục nói: “Được rồi, ông có ý kiến thì cũng phải kìm nén cho tôi!”

Suy nghĩ của Ngô Thúy Bình khá thoáng, chỉ cần không phải là chuyện kia thì trong một số phương diễn vẫn nên có một chút phúc lợi nhỏ, đã đính hôn rồi, sao cần phải giữ quá chặt nữa, như thế chẳng phải là cho đàn ông hướng ra ngoài sao?

Loại sinh vật như đàn ông, có đôi khi muốn khống chế cũng cần phải có kỹ năng.

Như thể... muốn một con ngựa chạy nhanh, nhưng lại không muốn cho ngựa ăn có, điều này có thể sao?

...

Ở một bên khác, trên thị trấn.

Trong nhà hàng.

Thẩm Đường ngồi tại chỗ, cô đang cúi đầu chăm chú ăn đồ ăn được người đàn ông ở bên cạnh gắp cho.

Câu nói cẩn thận từng li từng tí không đủ để miêu tả đồng chí Cố lúc này.

Đến cả Tần Lạc và Lục Viên ngồi đối diện cũng đang ngẩn người nhìn đó, hiểu không hả?

Thẩm Đường tìm được anh bạn trai tốt quá nhỉ?

Cá, gỡ xương.

Tôm, bóc vỏ.

Thẩm Đường muốn ăn gì, cô chỉ cần nhìn đĩa đồ ăn ở trên bàn còn chưa kịp nói gì thì đã có người giúp cô gắp vào trong bát.

Lục Viên liếc nhìn bạn trai nhà mình ngồi bên cạnh, đều là bạn trai, sao lại có sự khác biệt to như vậy chứ?

Hơn nữa, Tần Lạc và Lục Viên cảm thấy, hình như bọn họ tơi đây không phải là để ăn cơm, mà là để ăn cơm chó đúng chứ?

Đều là người yêu, sao hai người ngồi đối diện không có dáng vẻ như vậy, tốt xấu gì thì ở đối diện vẫn có hai người sống sờ sờ ngồi đó, có thể chú ý tới hai người họ một chút được không?

Thẩm Đường vô lo vô nghĩ ăn no, khi ngẩng đầu lên, cuối cùng cô cũng chú ý tới tiếng động của hai người Tần Lạc và Lục Viên ở đối diện.

Khi thấy hình như hai người không có cử động nào, Thẩm Đường cười cười, sau đó cô vô tội hỏi: “Sao các cậu không ăn vậy?”

Thẩm Đường vừa dứt lời, Cố Thịnh đã đưa một tờ giấy sang cho Thẩm Đường, ,đồng thời trầm giọng nói: “Nào, em lau đi.”

“Vâng, ,để em tự làm.” Thẩm Đương vươn tay ra.

Nhưng Cố Thịnh đã tránh khỏi tay của Thẩm Đường, anh lập tức cưng chiều nói: “Để anh làm, em không nhìn thấy.”

Đôi môi được Cố Thịnh cẩn thận lau sạch, hiếm khi thấy được Thẩm Đường đỏ mặt, cô ngẩn người một lúc rồi mới tỉnh táo lại, sau đó vội vàng cướp lấy cái khăn tay trên tay Cố Thịnh rồi mạnh mẽ lau môi của mình, động tác thô lỗ của cô khiến đôi môi trở nên hồng hơn vài phần.

Lau xong, Thẩm Đường nhìn Tần Lạc và Lục Viên ngồi ở đối diện, cô tiếp tục đề tài vừa rồi: “Sao các cậu vẫn chưa ăn, là đồ ăn không ngon hả?”

eyJpdiI6IklQVmVGT1wvdVNGWm5sNzFoc3NDdTRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVFSzVEc3VyeWtvMmZET1ljamVRaXRmN2ROM2J6ZCt5OUVKWExXZ1BhcHBrVjBZZHdtTzloeWpHdDBmaE1EbGxlNG9pZURHK1Voc1lcL0ZDeGJEZlBaWkFkRWVCbGxyM0dLN1ZZR1JwdFFBUm1sRStcL1h2VFdpVXdCOFVYXC9tK1hpUGgyeDFRYUZKUFJWZXE5U1wvRGVJRVBNWm45cDR2UGJETFFFa3VLUVBYYmE1M2w3cXdTYldyalhQd2h4WFwvdVQyeE9GQWN5ZUNrQjlKVEtHanl0Ykw3dTdoSTBrT2NMUFFSRlRsZXdzcDV2eDc5SUQrQlpkVUc5RWd4Rkw3OWtsTUN6ZjI3eGxIcDVIZG1QRlhoUGNGdXFENEJpTU9YdEJpTm9YQ3NDOTVjZXo1ZHZCMnBsTTZWdnFVYWdlbTZhVlFuZzZTb2JOaU5FTUV1QndIZG5xK0NiTmkyWWdoMDBUZm9BZVRJSTl0c3JNZkV0TGcrMXZpTGwxcEdBXC9OWGc0bVhTRDBlbDcxYVV2Mkd0cjBKOWdvZ2tvRzF2YVBzOTlxSGVJdkRZWXNRRjNtZGJ5U1hiTml4YWhpVWdNRGx1QmIzUWJoZ3R2bG85VU13bnpic2xMS3hXT3NBeXNhNE9haTJrRnNrZUpTS2dMZjR6YVlmMHNSQXhnWGJrZGRKXC84ZTBBeDJaOXJVUUZQRWphdUtDRWNYZDJ3SVwvT0NmdENkdFNKVW0xdmJDYWFidFBaSUZ1aDBQSWI4VGtHdWwxU0dYIiwibWFjIjoiMzE0NWNlZTdlZGM1Yzg5M2U2NzBmNTVmYzNlYmIzNTI3YmZiNmNiNDI5YzJjZmIzZWU1NmYxZjYwMmYyZjEzMCJ9
eyJpdiI6InptSFpROUpnbE55K3hFaThjcWs3M1E9PSIsInZhbHVlIjoib0EraTljVmpiME1vd25qSzJlVlBlQ0VuNUhTaHpoUFwvbXZHM3YyZ3RQZE5pN3dCQ1JXSG10SVwvVk9GeUJQMmE2eElCN3ZrV2JmcHRVVFhZZWdla3dxZGVtdkNHbUkzUHlcLzBqS2hhXC94OVNRV0E3Z2pnWVEzVHJpRlwvNlRJc1VLbjUxY2pYSG11Q3lUWGgyWllUVkVxQUkxenlKczVGQkg2cDk4UG5YSjVtQnNxQVdYWERSMFwvSXBXRHdxUituK1pzSm1SSUhBMWpCbmNcL0puRnRCcGpEV0hrN1pxckpoQWMwWDVGeUk2cVk0VHM9IiwibWFjIjoiYmYzN2YxYjc2NDBjNDY0YzRjMDM4MjAxMDYyNDE5YjlhYWQ4YjhjNzBlNDU0NWRmYzk0YjE1ZTgwMDUyYWRjNSJ9

Lục Viên phối hợp đáp lại ở trong lòng một câu: Nấc, no quá rồi!

Ads
';
Advertisement