Hệ thống liếc mắt.
Trông nó rất dễ bị lừa phải không?
Nhìn thế nào thì ký chủ vẫn giống loại người như vậy đó!
Nó cảm thấy lúc nào mình cũng đang trong bờ vực nguy hiểm.
“Được rồi được rồi, nghiêm túc đi, hệ thống, cậu có biết thứ vừa rồi là gì không?”
“Biết.” Hệ thống đắc ý đáp lại một câu, sau đó tiếp tục nói: “Thứ kia giống với cái gọi là mỏ ở chỗ các cô, nhưng mà tác dụng thì không giống nhau, cụ thể thì tôi không rõ lắm, cái này cần cô phải đi nghiên cứu.”
“Vì sao cậu biết nó giống với mỏ?” Thẩm Đường hỏi.
“Phân tích bên trong có khoáng vật, chẳng lẽ cô quên tôi có thể quét mọi vật rồi sao?” Hệ thống đáp lại một câu.
Dù sao hệ thống sẽ không tự thừa nhận mình vô dụng, có thể quét hình đã là trình độ cao nhất mà nó có thể làm được rồi.
Về những cái khác thì ký chủ cứ chậm rãi nghiên cứu đi!
Thẩm Đường rất quan âm việc nghiên cứu này,mấy ngày sau đó, gần như cô sẽ ở trong phòng thí nghiệm cả ngày, có đôi khi còn quên cả ăn cơm, nếu không phải viện trưởng Vương sợ thể lực của cô gái không thể chống đỡ nổi nên đã lôi người ra ngoài thì có lẽ Thẩm Đường sẽ ở luôn trong phòng thí nghiệm.
Mà trong một tuần Thẩm Đường nghiên cứu cũng có một chút xíu tiến triển, ít nhất Thẩm Đường đã phân tích ra được thành phần, đồng thời bước sang bước tiếp theo là chuẩn bị thí nghiệm chiết xuất các chất quan trọng để tiếp tục nghiên cứu thêm.
Theo lẽ tự nhiên, bây giờ đã đến lúc khai giảng, ở bên này Thẩm Đường đang trong giai đoạn mất chốt, vì vậy cô đã gọi điện cho nhà trường để xin nghỉ.
Thẩm Đường xin nghỉ nửa tháng, đến Khương Bính Thăng là giáo viên của Thẩm Đường cũng không biết cô đi đâu, làm gì.
Sau khi tan làm, Khương Bính Thăng sắp xếp lại mặt bàn của mình rồi cầm áo khoác mặc vào và đi ra khỏi phòng làm việc.
Bước ra khỏi phòng làm việc, một luồng gió lạnh thổi qua, hai bên đường của trường phủ một lớp lá rụng, nhìn trông cũng có mấy phần lạnh lẽo của mùa thu.
“Cạch!” một tiếng.
Khương Bính Thăng đẩy cửa rồi đi vào nhà, vừa vào đã nhìn thấy gương mặt tươi cười của Khương Linh Chi ở trong phòng khách.
“Linh Chi về à, Quân Thượng có về cùng không?” Khương Bính Thăng nói.
“Gần đây anh ấy có rất nhiều việc, hôm nay vừa về đã lại bị gọi đi họp, con ở nhà một mình rảnh rỗi nên cố ý tới thăm cha mẹ.” Khương Linh Chi giải thích hai câu, bà ấy nói tiếp: “Đúng rồi, cha, con nghe mẹ nói Đường Đường không đến trường đi học ạ?”
“Không đến, có chuyện bận nên xin nghỉ.” Khương Bính Thăng đáp lại.
“Ôi trời, thật không biết hai đứa nó có chuyện gì nữa, hơn nửa tháng nay Cố Thịnh cũng không gọi điện về nhà, còn Thẩm Đường chưa tốt nghiệp mà đã bạn rộn như vậy, sau này hai đứa nó kết hôn có lẽ sẽ bận rộn đến mức một hay tháng không thấy mặt nhau cũng là chuyện bình thường chăng?” Khương Linh Chi suy nghĩ một lúc, sau này người rảnh rỗi nhất trong cái nhà này chắc chỉ có mỗi mình bà ấy.
“Người trẻ mà, nhân lúc còn trẻ bận rộn một chút cũng tốt.” Thư Nhiên ngồi ở ghế bên cạnh tiếp lời.
“Cũng đúng, dù sao con cũng rảnh rỗi, sau này Cố Thịnh và Đường Đường có con thì con có thể trông mà.” Khương Linh Chi cười trêu chọc.
“Nói tới đây, cũng không biết khi nào hai đứa nó mới có thể kết hôn, con thấy cả hai đứa đều bận rộn không thấy mặt trời, có lẽ đến cũng không rảnh để kết hôn.
“Chuyện kết hôn này nào ai có thể nói trước được, không chừng một ngày nào đó Cố Thịnh và Đường Đường sẽ kết hôn luôn thì sao.” Khương Bính Thăng nhớ tới bọn họ hồi trẻ, muốn kết hôn thì sao có thể không rảnh được, nếu muốn kết hôn mà vẫn có thể không rảnh thì đừng nên nhắc tới làm gì.
Ở bên này, các vị phụ huynh đang bàn bạc về đội vợ chồng trẻ.
Ở một bên khác, Cố Thịnh vừa làm nhiệm vụ và trở về quân khu, anh vốn không biết chuyện Thẩm Đường không về trường đi học trong lòng còn đang nghĩ có lẽ bây giờ Thẩm Đường đang đi học ở trường.
Làm nhiệm vụ nửa tháng, Cố Thịnh tắm rửa trong nhà tắm rồi vội vàng trở lại ký túc xá, trong lòng nhớ lần sau có thời gian rảnh thì sẽ tới đại học Bắc Kinh tìm Thẩm Đường.
Tỉnh N, viện nghiên cứu.
Trong phòng thí nghiệm, Thẩm Đường khoác một cái áo trắng, sau một thời gian dài nghiên cứu, Thẩm Đường đã có thể xác định được thứ này sẽ không gây bất cứ tổn hại nào cho cơ thể người.
Thẩm Đường chắc tay, cô cẩn thận lấy một ít chất được chiết xuất trong mấy ngày ra rồi đặt vào trong một cái dụng cụ khác, sau đó bắt đầu tiếp tục nghiên cứu.
Ở đây lâu như vậy, Thẩm Đường có một suy nghĩ to gan, có lẽ không bao lâu sau, suy nghĩ to gan này của cô có thể có chút tiến triển.
Dưới sự thuyết phục nhiệt tình của viện trưởng Vương, bây giờ chỗ này đã biến thành phòng thí nghiệm của riêng Thẩm Đường, còn viện trưởng Vương thì đi theo bên cạnh giáo sư Đương, ba người cũng coi như là chia thành hai đường, cho dù bên nào nghiên cứu ra được trước thì cũng là điều tốt.
Qua mấy ngày, chút thịt ở trên mặt Thẩm Đường đã không còn, gương mặt trái xoan tinh xảo trông càng nhỏ đi.
Buổi trưa, trên hành lang yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng “Bùm” như thể đã có cái gì đó nổ tung, một tiếng này vang lên, người kịp phản ứng đầu tiên đó là hai quân nhân đang canh giữ trước của phòng thí nghiệm.
Hai quân nhân gần như không có suy nghĩ gì mà muốn phá cửa xông vào, nhưng cửa của phòng thí nghiệm được chế tạo từ chất liệu đặc biệt, nếu có thể dễ dàng phá cửa xông vào thì rất phiền phức.
Ở phòng thí nghiệm bên cạnh, viện trưởng Vương và giáo sư Dương cũng nghe được tiếng động này, hai người vừa đi ra thì đã nhìn thấy có hai quân nhân đang nghĩ cách mở căn cửa phòng thí nghiệm của Thẩm Đường.
Viện trưởng nghĩ đến tiếng động vừa nãy, rồi lại nhìn căn cửa phòng thí nghiệm của Thẩm Đường mà chân suýt mềm đi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ đó là... Thẩm Đường tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Giáo sư Dương nhanh chóng tiến lên hỏi.
“Tạm thời không rõ tình huống bên trong, giáo sư Dương, ông có thể mở cánh cửa này không ạ?” Trong đó có một người lính vừa nghĩ cách đạp cửa vừa hỏi.
“Cái này thì tôi không có cách nào.” Sau khi giao phòng thí nghiệm này cho Thẩm Đường, giáo sư Dương đã không có quyền hạn để đi vào căn phòng này nữa người có quyền chỉ có mỗi Thẩm Đường, hoặc là người được Thẩm Đường dẫn vào mà thôi.
Thẩm Đường nhìn đám người ở ngoài, cô ngu ngơ cười, sau đó lập tức nói: “Tôi thành công rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất