Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Trông thấy Thẩm Đường bình an không xảy ra chuyện gì, đám người ở ngoài cửa lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Viện trưởng Vương là người đầu tiên tỉnh táo lại, ông ấy nhìn từ trên xuống dưới của Thẩm Đường rồi sốt ruột hỏi: “Thẩm Đường, cháu không bị thương ở đâu đúng không? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Cháu có cần đi đến phòng y tế kiểm tra không?”

“Viện trưởng, không có chuyện gì đâu ạ, cháu rất ổn.” Đôi mắt của Thẩm Đường sáng lấp lánh, cô phấn khích nói: “Viện trưởng, cháu thành công rồi.”

Viện trưởng Vương ngơ ngác: Cái gì, thành công cái gì?

Không phải là cô bị thương đến đầu óc đấy chứ? Sao nhìn Thẩm Đường lại đần độn thế này?

Ôi trời, nhỡ đâu bị thương đầu thì coi như xong rồi, đầu thế này sẽ là chuyện lớn đó, nếu thật sự xảy ra chuyện thì ông ấy phải bàn giao thế nào với người nhà Thẩm Đường đây!

Giáo sư Dương ở bên cạnh nhìn Thẩm Đường, ông ấy lén nhìn vào trong phòng thí nghiệm của Thẩm Đường đánh giá vài lần, ở trong phòng thí nghiệm chỉ có một đống đồ lộn xộn, bụi đất tung bay, có thể thấy được tiếng động vừa rồi không nhỏ.

Vì vậy, giáo sư Dương cho rằng có thể Thẩm Đường đã bị thương về não, nếu không sao lại nói chuyện không rõ ràng như vậy chứ?

Thẩm Đường vô thức nhận ra hình như mọi người không hiểu mình đang nói gì, cô lập tức bật cười thành tiến.

“Viện trưởng Vương, cháu cho chú xem một bảo bối rất lớn.” Thẩm Đường thần bí mở miệng, sau đó cô xòe bàn tay ra.

Tất cả mọi người đều nhìn vào lòng bàn tay trắng nõn của Thẩm Đường, chỉ thấy có một hình tròn màu bạc, nhìn trông như... giống như một cái cúc áo vậy.

Đây là... cục áo?

Lần này không chỉ có giáo sư Dương và viện trưởng Vương, đến những người khác cũng cảm thấy Thẩm Đường ngu ngốc.

Cầm một cái cục áo rồi nói là một bảo bối lớn... điều này không phải ngốc thì là cái gì được nữa?

Nhận ra được vẻ mặt đồng tình của mọi người, Thẩm Đường không thèm để ý một chút nào.

Ôi trời, không nói nhiều làm gì.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Thẩm Đường xòe một cái tay phải không có gì ra.

Đã đến lúc chứng kiến kỳ tích xuất hiện rồi.

Mọi người trơ mắt nhìn bàn tay phải vốn không có thứ gì của Thẩm Đường đột nhiên xuất hiện một cái bút máy.

Đây là... đây là làm ảo thuật hả?

Hình như cảm thấy rất thú vị, ngay sau đó mọi người lại trơ mắt nhìn chiếc bút trong lòng bàn tay Thẩm Đường biến mất trong hư không.

Cái này, hình như không phải là ảo thuật lừa mình dối người.

“Thẩm... Thẩm Đường, đây, đây là gì vậy?” Viện trưởng Vương lắp bắp hỏi, đôi mắt mở to.

“Không được nhúc nhích, tất cả mọi người không được nhúc nhích, hai người các cậu canh giữ ở đây, không cho phép ai được tới gần!” Sau khi giáo sư Dương nói với hai người quân nhân ở đây, sau đó ông ấy kích động đi tới trước mặt Thẩm Đường rồi cẩn thận nói: “Thẩm Đường, chúng ta đổi chỗ nói chuyện gì.”

Bây giờ, ánh mắt của viện trưởng Vương và giáo sư Dương nhìn Thẩm Đường đã trở nên nóng rực đến mức không có từ ngữ nào có thể miêu tả được.

Thẩm Đường ngoan ngoãn gật đầu, cô lập tức đi theo viện trưởng Vương và giáo sư Dương vào căn phòng thí nghiệm còn hoàn hảo của bọn họ.

Ở bên ngoài, hai quân nhân nghiêm túc chắp tay ra sau lưng bảo đảm không có một con ruồi nào có thể bay qua được trước mặt bọn họ.

Nhưng bây giờ hai người vẫn còn cảm thấy hơi hoảng hốt.

Vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy cái gì vậy?

Hình như là phát hiện một bí mật rất ghê gớm.

Khó trách quốc gia lại bằng lòng tiêu tốn nhiều tiền để nuôi những nhà khoa học này, đầu óc thông minh là điều rất tốt.

Cái này chúng tôi chịu

Sau này quốc gia phải trả lương hưu cho đồng chí Thẩm Đường đó.

Trong phòng thí nghiệm, giáo sư Dương và viện trưởng Vương nhìn chằm chằm Thẩm Đường.

“Thẩm Đường, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?” Giáo sư Dương là người đầu tiên mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng này.

“Đúng đúng đúng Thẩm Đường, cháu vừa rồi... à thì, cháu có thể nói cho bọn chú một chút đi.” Viện trưởng Vương nói năng lộn xộn.

“Cái này.” Thẩm Đường mỉm cười, cô tiếp tục nói: “Nói đơn giản thì chính là thần khí có thể cướp của.”

Không gian... cô xứng đáng có được nó!

“Nói thẳng thì nó chính là không gian.” Thẩm Đường nhìn vẻ mặt ngơ ngác của viện trưởng Vương và giáo sư Dương, cô tiếp tục giải thích: “Để cháu giải thích đơn giản hơn, lúc trước cháu tìm ra được một thành phần ở trong vật thể kia, hơn nữa thành phần này có thể nén không gian. Cháu đã kết hợp thành phần vào bên trong những thứ khác, vì vậy đã nghiên cứu ra không gian chứa đồ.”

“Đương nhiên không gian này không lớn, không gian trong tay cháu chỉ khoảng hai mét vuông nên không thể đặt quá nhiều đồ, cháu nghĩ mặc dù không gian này không lớn, nhưng ở một số phương diện nào đó thì vẫn có thể tấn công bất ngờ.

Ví dụ như trong lúc quân nhân thực thi nhiệm vụ, trong không gian cỡ nhỏ có thể cất giấu vũ khí, cho dù bị kẻ địch phát hiện ngoài ý muốn, khi có không gian vũ khí thì vẫn có thể an toàn thêm được vài phần. Đồng thời cũng có rất nhiều tác dụng về mặt khác.

Đương nhiên điều quan trọng nhất là bởi vì vậy liệu có hàng nên không thể chế tạo được quá số lượng lớn, nhưng mà không thể phủ nhận được sự phát triển của khoa học kỹ thuật chắc chắn đã vượt xa quốc gia khấc mấy chục năm.

Thứ bọn họ cần phải lo lắng duy nhất đó là nếu quốc gia khác cũng phát hiện được những vật thể như thế này thì có thể phát hiện được công dụng của nó hay không...

“Thẩm Đường, nào nào nào, cháu hướng dẫn cho chú xem cái này dùng như thế nào được không?” Viện trưởng Vương cảm thấy rất hứng thú với phát minh mới này của Thẩm Đường.

Cái này thì ba người ở đây không nói trước được, dùng thử thứ này mới là điều quan trọng nhất.

Mà giáo sư Dương nghe viện trưởng Vương nói vậy, ánh mắt ông ấy sáng rực nhìn chằm chằm không gian ở trên tay Thẩm Đường.

“Cái này chỉ có thể bỏ đồ vật vào trong phòng vi ba mét, bằng cách này, nếu chú muốn thì phải đặt đồ ở trên không gian, sau đó hạ thấp xuống, không gian sẽ tự động hút vào, còn việc lấy nó ra thì tiện hơn rất nhiều, từ hai bên này đều có thể lấy được đồ vật ở trong đó ra.”

Thẩm Đường vừa giải thích, vừa làm mẫu.

eyJpdiI6IjJGVDdEcVBBRFN5WXJLZmkwSUREYXc9PSIsInZhbHVlIjoieWNMT0ZBWjVwdFQ5NXlldjNQT2lyWnRyUTJvRGNqUkV6SWpmczk4Ymx0YlFhUlpEY29jZ0w4UjRyVlBBV2x6VlVkbzdNUjN2dExMcTg5QU9cL0tWRmFXVzkwaGF1cGwrTHdVaGFDSU9YUnVMY3pSMmRkWE1YSkJoWjhjNUhTM2FsdVN4QjdkMHRlRG1WbXdwaHF6WHJ0YWVXeUpIaGJ6U3h0Yjg5aTJqV1I3N2xXbkJGTGRlNEZwSFZOS0tUYko2eDhoSFNydW9Cd1JXdWt5UERXblhCQUo4emxJM0tPMzZRNGxacjExbFVCSXJcL3k4TDQ1Nld6dkpPbGVkZWE0SkluUlQ5cXdZZjVIZjNaODU4clJ3ZVJwdHM0a0ZXRnFPeUpHQUpJU3lSamVKc0orMlVRcjFZSWg2YkJpTjhjR0ZcLzE1XC9MV2huRytudytpeGlOQzVaelJcL2xuZWNSb3I1Tjh4Q3lCUzVFbkM2OE5sb0RkbDFkXC9MdzFQYVNVcUYzZUE4dVBRSEFLUnBZUUVwR3B6K0JTWE1ZZlVCYXFYS2tVTGxONTZZa2FmQjVKd054YkF0cFkxWittckFOQlZxdndWb0Q1ZTlqTjlFNFVVNnJ1dEVmeDV2RWhTeHp4WWJkZEV1eHFJSzd6d0FudVpXZzcwVXVJSFZ3WUFCS2pWR0x5ZWh2SWNhNXhIS29DcWE0UVpLWlRRcnVVV1BkTk1tRTBMaWphM2VxTG85NWU5NjEwVmd6M2VnOXVSZ1wvR0VvVmVMWUdcL3RENVFiMFNOVXRIazZMVFNtdkpCbmRmbldhZHFEYzh2cXdVWTlDQ0pWZTZZbnFkT0poTktpNzNiZTd3UHhKNHF3Nmk3UVwvWGx0UHN3YnF1QUM0eXZSZGVwcGM0VnFNMzREVEl4eEptcHNIb2FSRFR1VTZMb1Y1cDlKbDZFeVpqYjQ4aFpyT3FqOGtmcUtCQ3M1ZFdLRmVhQ0FBT2hmaG1yc0N1S21tTHpCU3FPVEhSXC9HU0VRb3pvb1M3bDlvVyIsIm1hYyI6IjRhODEyZjdmNGQxYTVjZDNhZDRmODA5YTRhMzlhNjY5NDk2ODA3NzdhZjNmOTlhN2YzMDFhYjJmZmYwM2E0YzgifQ==
eyJpdiI6ImtPbnYycVEya1E0V3RBRU1ScjVhSUE9PSIsInZhbHVlIjoiQmJKemN3UXhNSVJ5UXZ4UFpYWjd1YmdkXC9cLzI4ZVh1eVRrdVdFWjlOblcrXC9YN3VTSVJvTzZUUlgrY2FUc1N1a1U5Zlg0UGN0eFBENHRGaENCM2NGZXUzS29TYThuVVoyN0hxRCtuTmhpQk5LY1RiQjVsUHhOSk1idmVkcnhoMkx5T1FiQk9vSVhCbVdIckpxZ0s1OXNMMTM5RjdQWEVjbkFWUVZYSXVITTZYUlRzUUg1XC90Sm5hSHcyV1UwU0tzRUIxRnZOM1gyRXVWdmp0SWxwYjQ0VXdPVDRNXC9CN3ZnQkdjXC9vTldRbWZDbUFpWm1sUlc1Y3FlTU1pMzVVTDBVbVlWd3ptcDVPcFwvcUFraTc4S0pOcjBBPT0iLCJtYWMiOiJkMjBlMTg1M2U1NDU2NGI1Yzc2MzY3NGY0MGE2MDY5MjRkMTJkMjA2NjM1ZTI3MmQ3NTBiNmY0MTZjYmNhOTUyIn0=

Vẻ mặt của giáo sư Dương cũng không khác viện trưởng Vương là bao, hai ông lão cộng lại là hơn một trăm tuổi bây giờ nhìn như lần đầu tiên thấy một thứ gì đó mới mẻ.

Ads
';
Advertisement