Để nói một cách chính xác, cô chưa hề có đối tượng ở trường, mọi chuyện chỉ mới ở giai đoạn nảy mầm, còn chưa kịp xác định mối quan hệ thì đã bị người ta tố cáo với giáo viên.
Ngô Xuân Ngọc nhìn Thẩm Đường một lúc lâu mới chắc chắn rằng đối phương không đùa giỡn.
Không, không bỏ học nữa sao?
“Đường Đường, không phải cậu đã nói là muốn bỏ học à? Sao bây giờ lại không bỏ nữa? Học hành mệt mỏi lắm đấy, không phải cậu đã nói là không muốn đi học nữa, chuẩn bị lấy chồng cơ mà?”
“Đường Đường, lấy chồng cũng rất tốt mà. Lần trước cậu có nói đối tượng của cậu là dân thành phố phải không? Vậy nếu cưới xong, cậu cũng trở thành người thành phố rồi còn gì? Lúc đó cậu không cần làm gì cả, để chồng nuôi cậu, thật là ghen tị với cậu đó nha...”
“Đường Đường, khi nào cậu trở thành người thành phố, tớ có thể đến chơi với cậu được không?”
Ngô Xuân Ngọc chớp chớp mắt, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn về phía Thẩm Đường.
Ồ, nghe cách cô ta động viên kìa!
Thẩm Đường nhìn Ngô Xuân Ngọc bằng đôi mắt đen láy, không khí xung quanh đột nhiên trở nên căng thẳng.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Ngô Xuân Ngọc cảm thấy tim mình giật thót, có linh cảm không tốt.
"Phụt..." Thẩm Đường đột nhiên bật cười.
Đôi mắt của Thẩm Đường cong lên, ánh sáng trong mắt long lanh, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào.
Nụ cười của cô, ngọt ngào đến mức say đắm.
Nhưng trong ánh mắt của Ngô Xuân Ngọc, nụ cười của Thẩm Đường chẳng có gì say đắm cả, ngược lại còn khá là khó chịu.
Ngô Xuân Ngọc cảm thấy rất ghen tị, tại sao một đứa ngốc nghếch như Thẩm Đường lại có khuôn mặt đẹp đẽ đến thế? Cô ta chỉ hận không thể giơ tay cào nát mặt đối phương.
Thẩm Đường cười nói: “Ngô Xuân Ngọc, tôi đột nhiên nhận ra một điều.”
"Hả?" Ngô Xuân Ngọc tỏ vẻ bối rối.
"Ôi, may nhờ có cậu đó." Thẩm Đường cười càng thêm rạng rỡ, tiếp tục nói: “Nhìn thấy cậu, tôi đột nhiên nhận ra rằng việc đi học của mình không hề mệt mỏi chút nào, ít nhất là tốt hơn phải làm việc quần quật từ sáng tới tối giống cậu. Ở trường, tôi được học thêm tri thức, ngồi trong lớp mưa không đến mặt nắng không đến đầu.”
“Nhìn cậu, tôi cảm thấy lúc trước mình thật là không biết điều.”
“Cậu nhìn tôi mà xem, tôi được cha mẹ nuôi nấng nâng niu, da dẻ trắng nõn trắng nà, còn cậu thì sao? Da dẻ thô ráp vì phải làm việc suốt ngày...”
Da... da thô ráp!
Trong đầu Ngô Xuân Ngọc nổ vang lên một tiếng, chỉ còn lại một suy nghĩ: Thẩm Đường, con ngốc này, dám chế giễu mình!
“Đường Đường, sao cậu lại có thể như thế này? Tớ tưởng chúng ta là bạn thân, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên. Có lần nào cậu gặp khó khăn mà tớ không giúp đỡ chứ? Giờ cậu lại nói với tớ như thế...”
“Đường Đường, tớ chưa bao giờ biết cậu lại là người như vậy, cậu thật sự làm tớ thất vọng.”
Mắt Ngô Xuân Ngọc ầng ậc nước, vẻ mặt như muốn khóc, nhưng tiếc thay, nhan sắc của cô ta không đủ sức hút.
Ngô Xuân Ngọc không phải là người có vẻ đẹp nổi bật, nếu muốn nói thì cô ta chỉ có vẻ thanh tú mà thôi.
Nhà họ Ngô và nhà họ Thẩm hoàn toàn trái ngược, nhà họ Ngô luôn trọng nam khinh nữ.
Vì vậy, từ khi 6 tuổi, Ngô Xuân Ngọc đã phải giúp làm việc nhà.
Sau khi tốt nghiệp tiểu học, gia đình cô ta không muốn bỏ thêm tiền để cô ta tiếp tục đi học.
Bây giờ Ngô Xuân Ngọc đã 17 tuổi, nhà họ Ngô âm thầm lên kế hoạch cho cô ta lấy chồng, cũng hi vọng có thể nhận được nhiều tiền sính lễ.
Do phải làm việc nặng nhọc từ sớm, cho nên nhan sắc của Ngô Xuân Ngọc không có gì thu hút.
Song, dù không xinh đẹp, nhưng Ngô Xuân Ngọc rất thông minh.
Bên ngoài, cô ta luôn tỏ ra ngoan ngoãn, chăm chỉ, biết nghe lời, nhưng thực chất cô ta đã lợi dụng Thẩm Đường không biết bao nhiêu lần!
Suốt bao năm qua, với những thứ Thẩm Đường đã cho đi, dù là một con ch.ó cũng biết vẫy đuôi cảm ơn, nhưng Ngô Xuân Ngọc lại giống như một con rắn độc, không những không biết ơn, mà còn tìm mọi cách để biến Thẩm Đường thành một người ích kỷ như bây giờ.
Thẩm Đường có tính cách ích kỷ như hiện giờ, phần lớn là do ảnh hưởng từ Ngô Xuân Ngọc suốt bao năm qua!
Thẩm Đường mỉm cười rạng rỡ, nhìn Ngô Xuân Ngọc mang theo vẻ mặt đáng thương, cảm thấy rất thú vị.
Ừm, chỉ là cô ta khóc có hơi xấu một chút.
Với vẻ mặt như thế, không chỉ Thẩm Đường mà ngay cả một người đàn ông biết thương hoa tiếc ngọc cũng khó mà thương xót cho Ngô Xuân Ngọc.
Ngô Xuân Ngọc nhỏ giọng nức nở một lúc lâu, không nghe thấy Thẩm Đường an ủi, cô ta lén lút nhìn lên.
Ngô Xuân Ngọc đối diện với ánh mắt của Thẩm Đường, thấy nét mặt tươi cười của cô, suýt thì tức giận đến tăng xông.
Cái biểu cảm như đang xem kịch của Thẩm Đường là gì vậy?
Cô ta biết Thẩm Đường sẽ an ủi mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất