Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Nhưng đúng lúc cô ta định giả vờ khóc thêm một lúc để Thẩm Đường cho mình thêm chút lợi ích, thì Thẩm Đường lại nói tiếp:

“Cậu khóc trông xấu quá.”

Ngô Xuân Ngọc: “?”

Ngô Xuân Ngọc ngạc nhiên nhìn Thẩm Đường, thấy sự khinh thường trên khuôn mặt cô.

Cô ta hoàn toàn choáng váng.

Cái gì? Cốt truyện này đi sai hướng rồi!

Thẩm Đường phải an ủi cô ta, sau đó cho cô ta một ít lợi ích, như vậy cô ta mới tiếp tục làm bạn với Thẩm Đường... Hẳn là như vậy chứ!

"Ngô Xuân Ngọc, trước giờ mặt cậu đã không đẹp, khi khóc càng xấu hơn." Thẩm Đường tiếp tục châm chọc.

Thẩm Đường là ai? Trong kiếp trước, mọi người gọi cô là "Thần Đao". Cô giỏi nhất là kỹ thuật ném dao, đặc biệt là khi đối mặt với đối thủ, cô luôn lạnh lùng và tàn nhẫn.

Tính tình Thẩm Đường từ trước đến nay luôn thích chọc vào nỗi đau của người khác, mỗi lần đều chính xác và ác liệt.

Dỗ dành người khác?

Ha ha, đừng đùa.

Đang nằm mơ chăng?

"Ối..." Một tiếng hét kinh hãi lọt ra khỏi miệng Ngô Xuân Ngọc giữa tiếng khóc.

Sau đó, cô ta mất thăng bằng rồi lao về phía Thẩm Đường. Khi lao về phía Thẩm Đường, trong mắt cô ta lóe lên một tia sáng kỳ quái.

Thẩm Đường nhìn Ngô Xuân Ngọc lao về phía mình, nhanh chóng đánh giá tình hình trong chớp mắt này. Cô biết mình không thể tránh khỏi, thế là nghĩ ra một kế hoạch phù hợp nhất cho mình.

"Rầm..." Một tiếng động vang lên.

Ừm, kế hoạch của Thẩm Đường là: nếu cô không thể tránh khỏi, cô cũng sẽ kéo người khác ra làm tấm bia!

Hơn nữa, rõ ràng Ngô Xuân Ngọc cố tình làm vậy!

Có lẽ chuyện không ngừng lại ở đây.

Quả nhiên…

Những gì xảy ra sau đó đã chứng minh suy nghĩ của Thẩm Đường là đúng.

Ban đầu, hai cô bé bên bờ sông đều rơi xuống nước.

Thím Thục Hoa đang đi ngang qua cách đó không xa, thấy hai cô bé rơi xuống nước liền chạy lại giúp đỡ.

"Ôi trời, sao lại bất cẩn thế, nhanh lên, nắm lấy tay thím, thím kéo cả hai đứa lên." Thím Thục Hoa cúi xuống bờ sông, vươn tay ra để kéo người.

Trong nước, Ngô Xuân Ngọc lợi dụng cơ hội rơi xuống nước, giả vờ vùng vẫy rồi kéo lấy Thẩm Đường. Hai người quấn lấy nhau, làm nước b.ắ.n tung tóe.

Thẩm Đường bị nước vào miệng, lập tức nổi giận.

Đến khi Ngô Xuân Ngọc lại vươn tay ra muốn đè Thẩm Đường xuống, Thẩm Đường nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Ngô Xuân Ngọc, cắn mạnh vào đó.

"Á...!" Ngô Xuân Ngọc kêu lên thất thanh.

Mặt Thẩm Đường ướt đẫm nước, răng cắn chặt vào cánh tay của Ngô Xuân Ngọc, trông giống như một con mèo con đang tức giận, vừa dễ thương vừa hung dữ!

Thật ra, Thẩm Đường biết thừa mình không thể đánh bại Ngô Xuân Ngọc khỏe như vâm, nhưng cũng đừng quên cô có một hàm răng rất sắc, mẹ kiếp, phải cắn c.h.ế.t con khốn độc ác này!

Muốn hại cô à, vậy chỉ có thể tự hại lẫn nhau!

Ngô Xuân Ngọc bị cắn đau, nắm lấy tóc Thẩm Đường, giật mạnh lấy theo phản xạ.

Thẩm Đường đau đớn đến nỗi nước mắt trào ra.

Thẩm Đường quyết tâm cắn mạnh hơn.

Thím Thục Hoa ở bờ sông ngơ ngác, không hiểu tại sao hai đứa lại đánh nhau.

---

Bên bờ sông, hai đứa trẻ ướt sũng đều nhìn chằm chằm vào nhau.

Thím Thục Hoa nhìn hai đứa với vẻ như sắp đánh nhau, trong lòng tự hỏi, hai cô bé này bình thường rất thân thiết, tại sao hôm nay lại đánh nhau?

Vừa rồi bà ấy phải dốc hết sức mới kéo được cả hai lên, mong là chúng không đánh nhau tiếp nữa!

May mà đoạn sông ở đây nước không sâu, chỉ tới cổ thôi, nếu không hai cô gái này đánh nhau dưới nước chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra!

Ngô Xuân Ngọc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Đường, lập tức cảm thấy chột dạ.

"Đường Đường, tại sao... tại sao cậu lại đánh tớ ở dưới nước vậy?" Ngô Xuân Ngọc vừa ăn cắp vừa la làng, kiêng dè thím Thục Hoa đang ở đây, vội vàng đổi sang biểu cảm đáng thương.

Thẩm Đường khẽ mím đôi môi hơi tái nhợt, cười lạnh: “Hừ!”

“Tôi từng gặp nhiều người mặt dày nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như cậu. Vừa rồi ở dưới nước, con ch.ó nào liên tục đẩy tôi xuống nước vậy?”

Ai là "con chó" mà Thẩm Đường nói, chắc chắn đã rõ ràng.

Thím Thục Hoa nghe Thẩm Đường nói, tức thì nhớ lại ban nãy bà ấy thực sự nhìn thấy Ngô Xuân Ngọc dường như đang đẩy Thẩm Đường xuống nước... Ôi, Ngô Xuân Ngọc này muốn lấy mạng của Thẩm Đường à!

Chỉ mới nghĩ tới đó, ánh mắt thím Thục Hoa nhìn Ngô Xuân Ngọc đã trở nên khác lạ.

Ngô Xuân Ngọc cảm nhận được ánh mắt của thím Thục Hoa, nhanh chóng giải thích: “Không, tớ không cố ý, chỉ là tớ nhất thời hoảng loạn, tớ không muốn hại cậu.”

eyJpdiI6IkFxS0pTNE1ISEdicVJLNFdnTTZBM3c9PSIsInZhbHVlIjoidDUzdHAxVTlwXC81RmUrZ203aTNHajg4SzRwTlptRmhjTU1VcGxIU2xvanRoSUhFTTlSbVViT0VRN0V5UThTQmpYNTV1R2JkRk9mWTc2SVR4RHFOc2Q5XC84WVpRT3FKQmR1VUJkNnloaUtXSkJaYjdDUldkY1lSd29yTGxSR092RFo4ZlM5R21yNml5dXByaytHeDRkTU56N3pNWCsrUjdXeSs2WVBVaTFsY01VWFwvMGlySWg5N2RFdkhtaHZEMjA2UFwvK2tFUjJ6U1V4dUFjeUJGZ0R5VWdOWTlFY0Z6dHRcL0VCSnVWOVFLb0RvUE1yVlJlU3BTeSs1RUYrM2hyUFFvV1JZSGpPU3ErdTVZV21hZ2lcL0xVM3hYdFk0M2JzZFdmQ1Uxc09MNXJiU3FUaUxEeFFLQnIzRjRLbWVDUm96aXZIUkdkT3NNTlVVZmlSKzVXbURrRm9vc1FQUHFWOUc5ejlPWG53a0NcL1N4UHUwRTJnUnI3anMyK0dGelVla1RhMUd4ak83aUdoZDFlSVUzNWYxZ2VBb0h6SGtoOUI1ZkRueXlSSkYxZEw5MkVsOW4yYzJWd2RBSDUxRFhjUnM2cjJxUkR1c1RBeXJzXC93em9CU21IY053RHJkbUNqTXI0YWNwUDNOdkUwakdmST0iLCJtYWMiOiIyOTAyMTQ2NjAxZWQwOThkMmQ4NzkxODY4NGFkNDM2NDYxMmJkYjYyZTc4NmMxNmE2YTA2NWY0YjFkZGI0NzAzIn0=
eyJpdiI6ImdzcFU2VVMySFNLZnVxV0dvQ2I1VHc9PSIsInZhbHVlIjoiMnc3NHlaRDA0ZjFJanI3ekl5Ym92VlNqNERXenY4YkErS1FrcThEYXY5TGtnODgwSWJEbmtCS3M5YkFXd1A5NG5JN1U4VnNqb05lSjN6WnY0K3QxdzM2Q3JmOWFQMHN3bzRhOXpmQmhkbTZ3VGV6cVZ2NjBcL0d5SE1mdGxJQjBGTzF5Y3NudVdpdzNQYzJBckVQb0ptamswSDZLU0RjdXl1WEQ4Q05LR01JakFYbE10MEhlNkF0T0daUGM5SkcyelY1YnlIMzdOY2RSMkVhOStNRDQxbjNDY0VBUEw2dHFKeTdUbE9BRjBubm1NcFo3ZFBVZGdTT2FwakJPU0R3dng0eGdVeGVsS2xrTjRkaEZkbCt6S04zNHJsRnVSelRhVzM4QWRsa0hrWUtFNWV5cEZOZDI0bW5uNGt5aXBUNXZybUJQQm80S3ZNS25tYXcrallFTFwvQW12NHBuYnhCZkdXOGM2VHRmMWdiNFRaUDJXXC9qUDBqXC9iTE9VNlwvaFNKUjE4R0N0WDZUWXFEb25kMkx3Q1o3WXc3TlwvZ3ZuMEZKTW5cL2NOMm9zOGdYRElIV3R0cGtcL1VwYmdWUUxwTW9SVXhyS0tmOGl2SG5FR0lDM2VDWVAzTnIrYmFuTjA1eTlIVXJ6MW9sSnJsUHRPT25YSnhueW51eFdxdnVcL1lMVnVzbnhRdHRIamFRZTdBb2xUcFwvUzBiQjJkdUJjQ0lJREV4bTVaRzFWcDVoZGFJcXJTMzRjNHQ0YWRkbW8yRlAzSndXOFlBQWdRdnhvYjQra0Q5UjNyWXYrT3c9PSIsIm1hYyI6ImRhNTAwZmMwNGM1NmM4ODEzZDM3ZmNhMTFhOTdhNWI1NDViZmQwMTE4MTg4MTVkN2VhN2E5ZGVhNjAwZDQ2MDcifQ==

"Nước chỉ sâu đến đó, cậu hoảng loạn cái gì? Hơn nữa, tôi biết cậu bao nhiêu năm rồi, từ bao giờ cậu lại sợ nước vậy? Tôi nhớ hồi cậu 10 tuổi, cậu còn cùng anh trai cậu xuống nước bắt cá cơ mà!" Thẩm Đường trực tiếp đáp trả.

Ads
';
Advertisement