Không cho Ngô Xuân Ngọc cơ hội giải thích, Thẩm Đường tiếp tục nói: “Ngô Xuân Ngọc, chúng ta biết nhau bao nhiêu năm rồi, cậu đã lợi dụng tôi bao nhiêu lần chính cậu biết rõ! Lần nào anh trai tôi mang đồ tốt gì về, có bao giờ cậu không đòi tôi đâu? Từ đồ ăn vặt như hạt dưa, đến việc mượn kẹp tóc hay vay tiền, tôi đã đối xử với cậu tốt lắm rồi!”
“Cả ngày giả vờ hiền lành tử tế, mặt mày đáng thương để lừa đồ từ tôi, Ngô Xuân Ngọc, cậu thực sự nghĩ tôi là đồ ngốc à?”
“Tôi nhớ cậu mượn tôi 130 đồng, giờ làm ầm ĩ thế này, ngày mai trả tiền cho tôi đi, sau này chúng ta gặp nhau cũng không cần chào hỏi nữa đâu.”
Thẩm Đường nói ào ào một tràng, Ngô Xuân Ngọc muốn nói gì cũng không kịp chen miệng vào.
Thẩm Đường xoa xoa chỗ bị kéo đau trên đầu, nhíu mày nhìn Ngô Xuân Ngọc, nói: “Cậu đánh tôi, tôi sẽ về nhà mách cho mẹ tôi biết!”
Nói xong, Thẩm Đường quay người về nhà mách người lớn.
Mách... mách tội!
Ngô Xuân Ngọc trợn tròn mắt, Thẩm Đường này có phải là trẻ con ba tuổi không mà đánh nhau còn đi tìm cha mẹ mách tội, không biết xấu hổ à?!
Để lại Ngô Xuân Ngọc mang vẻ mặt bối rối và thím Thục Hoa tỏ vẻ hóng hớt.
Thím Thục Hoa nổi tiếng thích đưa chuyện trong thôn, nhưng lại khá tốt bụng.
Vừa rồi Thẩm Đường nói Ngô Xuân Ngọc lợi dụng mình, thím Thục Hoa cảm thấy dựa vào kinh nghiệm hóng hớt của mình, chuyện này chắc chắn là thật.
Nghĩ đến đó, thím Thục Hoa không kìm lại được, muốn tìm người buôn chuyện ngay.
Ngô Xuân Ngọc trông có vẻ hiền lành, ai ngờ lòng dạ lại nhiều toan tính thế, ôi, thật thú vị.
Khi thấy thím Thục Hoa chuẩn bị đi, Ngô Xuân Ngọc vội vàng nói: “Thím ơi, không phải như Đường Đường nói đâu...”
"Ồ, Xuân Ngọc, thím nhớ ra có việc phải làm, thím đi trước nhé. Cháu ướt sũng cả người rồi, cũng nên về nhà đi thôi." Thím Thục Hoa nói xong liền đi mất, bà ấy đang vội đi tìm bạn bè chia sẻ tin tức mới của mình.
Ngô Xuân Ngọc nhìn bóng lưng của thím Thục Hoa, tức giận đến nghiến răng.
Hôm nay cô ta đúng là tự đá vào chân mình, ban đầu chỉ muốn dùng thím Thục Hoa để bôi xấu danh tiếng Thẩm Đường, ai ngờ lại làm mất mặt mình.
Vấn đề khó khăn hiện tại là, Thẩm Đường đã về nhà mách tội rồi!
Nghĩ đến Ngô Thúy Bình hung hãn, Ngô Xuân Ngọc chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại.
Ngô Thúy Bình không phải là người dễ đối phó. Có ai trong thôn không biết Ngô Thúy Bình luôn bảo vệ con cái của mình, dính đến Thẩm Đường lại càng không nhận người thân.
Ở một bên khác, Thẩm Đường không biết xấu hổ đi mách người lớn đã về đến cửa nhà mình.
Vừa bước vào nhà, Thẩm Đường đã nhìn thấy Ngô Thúy Bình đang ngồi dệt đế giày trong sân.
Tất nhiên, Ngô Thúy Bình cũng nhìn thấy Thẩm Đường ướt sũng từ đầu đến chân.
Ngô Thúy Bình nhanh chóng đứng dậy, bỏ chiếc đế giày mình đang dệt xuống, vội vàng lại gần Thẩm Đường: “Con gái, sao con ra ngoài một lúc, trở về lại như thế này? Mau mau thay bộ quần áo khác đi. Trời hôm nay hơi lạnh, đừng để bị cảm.”
Trong lúc kéo Thẩm Đường vào nhà, Ngô Thúy Bình bắt đầu lải nhải.
Biết được là Ngô Xuân Ngọc làm cho Thẩm Đường trở thành như vậy, bà lập tức nổi trận lôi đình, mắng ầm lên trong sân.
Sau khi nấu một tách trà gừng cho Thẩm Đường uống, Ngô Thúy Bình lập tức đi ra ngoài tìm Ngô Xuân Ngọc giải quyết.
Thấy mẹ mình tức giận như vậy, Thẩm Đường nhanh chóng theo sau.
Khi đến nhà của Ngô Xuân Ngọc, Thẩm Đường đứng ngoan ngoãn bên cạnh Ngô Thúy Bình, dáng vẻ nho nhỏ ngoan ngoãn khỏi bàn.
Dù sao, lúc này cũng không ai có thể nhìn ra chiều nay bên bờ sông, Thẩm Đường đã gần cắn mất một miếng thịt của Ngô Xuân Ngọc.
Thẩm Đường càng ngoan ngoãn, vẻ mặt của cô càng khiến người khác muốn yêu thương.
Mặc dù Thẩm Đường đã thay bộ quần áo ướt sũng ra, nhưng trên mặt cô vẫn còn vết thâm do bị đánh, làn da mềm mại giờ đây có hai chỗ sưng đỏ, một chỗ thậm chí còn nổi vết bầm, trông rất đáng thương.
Lúc Ngô Thúy Bình cùng cô con gái yêu quý xuất hiện trước cửa nhà họ Ngô, đã có nhiều người tụ tập lại đây để hóng hớt.
“Ngô Xuân Ngọc, ra đây ngay! Mày xem mày đánh Đường Đường nhà tao thành cái dạng gì rồi? Tao nói cho mày biết, chuyện hôm nay chưa kết thúc đâu!”
Sau khi mấy chữ “chưa kết thúc đâu” của Ngô Thúy Bình vừa ra khỏi miệng, cửa nhà họ Ngô đã mở ra.
“Thím ơi, con không đánh Đường Đường...” Ngô Xuân Ngọc tỏ vẻ muốn giải thích nhưng lại không biết nói sao, sợ hãi đứng sau cánh cửa.
“Nhìn này, cái kẹp tóc trên đầu mày là Đường Đường tặng phải không? Đó là món đồ thằng lớn nhà tao mua từ thành phố về tặng Đường Đường đấy, mất khá nhiều tiền đấy, mày đúng là không khách sáo!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất