Người này ăn gì mà có thể xinh đẹp như vậy, gương mặt kia, dáng người kia...
Nhóm đàn em nam: Biến thành chó ngay lập tức!
Liếm liếm, l.i.ế.m đến khi không còn cái gì!
Nhóm đàn em nữ: Lập tức biến thành chanh tinh.
Ghen tị đến mức biến thành chanh tinh, được không hả?
Cả ngày hôm nay, Thẩm Đường cảm thấy bây giờ khoa Toán học khá sôi động, có rất nhiều người ra vào.
Khi bạn học cùng ngành nghe thấy Thẩm Đường hỏi thì đều không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Chậc chậc chậc, cũng không phải là quá sôi động, tất cả người ta đều đên xem cô được không hả? Có thể có chút tự giác thân là nữ thần được không hả?
Xong tiết học, đã lâu không đến trường nên sau giờ học, Thẩm Đường đã bị mấy bạn học có quan hệ tốt bắt đi liên hoan cùng nhau.
Ở một bên khác, bên nhà họ Cố cũng nhận được tin tức Thẩm Đường trở về, thật ra mặc dù nhà họ Cố không biết rốt cuộc Thẩm Đường trở về lúc nào, nhưng bọn họ cũng đoán được, có lẽ Thẩm Đường trở về được một khoảng thời gian rồi.
Còn vì sao Thẩm Đường chưa từng xuất hiện thì không phải là việc mà bọn họ có thể biết.
Nhưng trong lòng người nhà học Cố đều phải cảm thán một câu... vợ tương lai của Cố Thịnh có lẽ sẽ lợi hại hơn Cố Thịnh rồi.
“Cha, đã lâu Cố Thịnh không gọi điện về nhà, đúng không ạ?” Khương Linh Chi nói.
“Đúng là đã rất lâu rồi, lần gọi điện gần nhất hình như là hơn một tháng trước, mà gọi điện về nói không được hai câu đã cúp máy.” Ông cụ thản nhiên đáp lại.
Ông cụ không quá quan tâm Cố Thịnh, đàn ông phải lao ra ngoài kiếm xuống, đây chính là thời kỳ khó khăn nhất của các chàng thanh niên, khi còn bé Cố Thịnh có thể không quá khổ, bây giờ vấn đề cá nhân của Cố Thịnh được giải quyết một nửa, một thanh niên đã lớn như Cố Thịnh còn có thể có chuyện gì được nữa chứ?
Khương Linh Chi là phụ nữ nên đương nhiên suy nghĩ sẽ khác, chuyện nhớ thương con trai là điều đương nhiên, cũng không biết khi nào Cố Thịnh và Thẩm Đường mới có thể kết hôn.
Cố Thịnh thì lại không hề nói gì, thái độ của anh giống với ông cụ, đàn ông con trai thả ra ngoài cũng không cần phải quan tâm quá nhiều.
Khụ khụ, mặc dù dùng từ ngữ “thả ra ngoài” để miêu tả thì có hơi kỳ lạ, nhưng nói ra cũng không hề thô chút nào.
Ở một bên khác, trong thôn Thượng Khê, Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình không hề biết những chuyện mà Thẩm Đường đã trải qua, đôi vợ chồng còn đang cho rằng Thẩm Đường đã ngoan ngoãn đến trường đi học.
Đôi vợ chồng có một nơi ở trên thị trấn, thỉnh thoảng hai người còn có thể lên thị trấn để ở vài ngày, trông cháu trai, cuộc sống vô cùng thoải mái dễ chịu.
...
Kết thúc buổi liên hoan, Thẩm Đường trở về căn nhà đã lâu không gặp, nằm trên cái giường lớn mềm mại mà cô nhớ nhung bấy lâu, giơ tay sờ lên mặt mình.
Hệ thống nhìn ký chủ đang sờ mặt, nó vừa nhìn đã biết Thẩm Đường đang suy nghĩ những gì.
Hệ thống tỏ vẻ, nó đã quá hiểu chút tính cách này của Thẩm Đường.
Quả nhiên sau đó, Thẩm Đường nằm trên giường lăn lộn một vòng, sau đó bắt đầu lẩm bẩm: “A a a, sao tôi có thể lợi hại như vậy chứ, rõ ràng tôi có thể kiếm cơm nhờ gương mặt này, nhưng tôi lại còn có trí thông minh tài hoa nữa.”
Hệ thống: Cần thể diện thế sao?
Lại lăn thêm một vòng nữa, Thẩm Đường nở nụ cười xán lạn rồi nói với hệ thống: “Hệ thống hệ thống, cậu hãy nói cho tôi biết, ai là tiên nữ xinh đẹp nhất thế gian này?”
Hệ thống liếc mắt, nó không muốn phản ứng ký chủ thần kinh nào đó.
Nhưng Thẩm Đường cũng không thèm để ý tới cái nhìn ghét bỏ của hệ thống, cô cười rồi đổi giọng nói: “Là cô, chủ nhân của tôi, cô là cô gái xinh đẹp nhất thế gian này.”
“ha ha ha... đúng vậy, không sai, chính là tôi!”
Hệ thống mở to mắt, nó trừng mắt nhìn ký chủ rồi tỏ vẻ: Mẹ ơi, ký chủ này thật sự khiến nó phải mở mang tầm mắt mà.
Ngay khi hệ thống còn đang kinh ngạc, Thẩm Đường lại nói
“Hệ thống, hệ thống, hãy nói cho tôi biết ai là người thông minh nhất thế gian này?”
“Là cô là cô vẫn là cô, cô chính là chủ nhân thông minh nhất, là người thông minh nhất thế gian này.”
“A a a a, hệ thống thật có mắt nhìn mà!”
Hệ thống vô cảm nhìn ký chủ đã phát điên, nó tỏ vẻ trợn mắt há mồm!
Mẹ nó, còn có thể chơi như thế này hả trời!
Lợi hại, lợi hại.
Hệ thống tỏ vẻ nó lại thêm một lần mở mang kiến thức về ký chủ không biết xấu hổ này.
Tường không phục... thì cũng phải phục ký chủ.
Tự luyến xong, Thẩm Đường hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ một chút nào, dù sao ngày mai ra ngoài, cô vẫn là tiên nữ xinh đẹp như trước.
“A ha ha ha ha...”
Hệ thống: Phù thủy này có tiếng cười ghê rợn thật đó!
“Ôi trời, viện trưởng Vương, cô bé này trông xinh xắn thật đó, vừa rồi tôi đã để ý tới rồi. Anh vừa vào cửa đã luôn nhìn cô bé ở bên cạnh này, xem ra rất vừa ý ông đúng không?”
“Ha ha ha, đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi tôi cũng muốn nói với viện trưởng Vương, chúng ta đều là bạn cũ cả, bây giờ có nhiều người như thế mà bên cạnh viện trưởng Vương vẫn chỉ có một tiểu bối. Tôi thấy sẽ không phải là lực lượng dự bị của viện các ông đấy chứ?”
Ôi trời, bốn chữ lực lượng dự bị vừa được nói ra đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, có rất nhiều người ở chung quanh vểnh tai lên nghe lén.
“Làm sao hả, đám người các ông nhìn chằm chằm một lão già họm hẹm như tôi làm cái gì thế? Người tôi dẫn đến mà các ông còn muốn điều tra hộ khẩu, các ông có chủ ý khác đúng không? Tôi nói cho các ông biết, đây chính là học sinh của giáo sư Khương, giáo sư Khương bảo tôi chăm sóc con bé thôi.”
Ha, lời này là để lừa ai hả, ở đây ai không phải là người thành tinh chứ? Vừa nhìn đã biết viện trưởng Vương đối xử với Thẩm Đường không đơn giản chỉ là được người khác nhờ chăm sóc.
Đám người không để ý tới viện trưởng Vương đang cười mà đều nhìn cô bé ở bên cạnh viện trưởng Vương, sau khi suy nghĩ một lúc, hình như có thể có khả năng này.
“Cô bé tên gì thế, đang học ở đâu? Đã tốt nghiệp đại học chưa? Có hứng thú tới viện nghiên cứu ở tỉnh F của bọn chú không?”
Ha ha, sao những người này lại không tin lời ông ấy chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất