Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Thẩm Đại Chí ở bên cạnh nghe thấy Ngô Thúy Bình nhắc tới hai chữ “kết hôn” này, ông lập tức nhìn sang và lập tức ngừng hút điếu thuốc trên tay, ông nhìn chằm chằm Ngô Thúy Bình.

“Mẹ, con và Cố Thịnh sắp kết hôn, mẹ và cha nếu rảnh thì đến Bắc Kinh một chuyến đi ạ, lúc đó cha mẹ sẽ bàn bạc chuyện kết hôn với người nhà của Cố Thịnh, cái này thì con không biết nhiều.” Thẩm Đường mềm mại làm nũng với mẹ Ngô Thúy Bình.

Ngô Thúy Bình vốn đã hơi mơ màng, bà còn chưa kịp tỉnh táo lại đã vô thức đáp lại một câu: “Được, vậy để mẹ và cha con bàn bạc xem lúc này tiện thì cha mẹ sẽ đến.”

“Mẹ, con biết là mẹ hiểu con nhất mà, đúng rồi, bây giờ cha mẹ không ở trên thị trấn ạ? Vừa rồi con gọi điện tới bên đó thì không có ai nghe máy.” Thẩm Đường nói.

“À, mẹ và cha con mới từ căn nhà kia về thôn được hai ngày, nhưng mà tiền điện thoại ở đó đắt quá.” Ngô Thúy Bình cảm thấy trang bị điện thoại ở đó chỉ là lãng phí tiền bạc, nhưng điện thoại là Thẩm Đường lấp nên Ngô Thúy Bình không thể lay chuyển được suy nghĩ của con gái.

“Không sao đâu ạ, chuyện tiền nong mẹ đừng quan tâm, khi nào thì cha mẹ sẽ tới đây vậy ạ, lúc đó hai người nhớ bảo anh trai đưa lên xe lửa đó, còn nữa, cha mẹ nhớ gọi điện cho con, khi nào cha mẹ đến thì con sẽ tới trạm đón hai người.” Thẩm Đường dặn dò liên tục.

“Được, biết rồi biết rồi, cũng không phải là cha mẹ chưa từng đi, sẽ không lạc được đâu “ Ngô Thúy Bình cười đáp lại, giọng điệu vô cùng dịu dàng.

“Đúng rồi, trước khi cha mẹ đặt vé thì cứ gọi cho con, con sẽ nhờ người ta sắp xếp vé giường nằm cho cha mẹ, như vậy đi trên đường sẽ không bị quá mệt.”

“Được, mẹ và cha con bàn bạc một chút đã.”

Ngô Thúy Bình và Thẩm Đường nói chuyện qua điện thoại khoảng nửa tiếng đồng hồ rồi mới cúp máy, trong lúc đo, Thẩm Đại Chí vươn tay ra muốn nói với con gái hai câu, nhưng khi vừa đưa tay thì đã bị Ngô Thúy Bình trừng mắt nhìn một cái nên cũng tự giác rụt về.

Bây giờ thấy Ngô Thúy Bình đã cúp điện thoại, Thẩm Đại Chí nóng lòng hỏi: “Bà nói gì với Đường Đường vậy? Vừa rồi là ai sắp kết hôn thế? Sẽ không phải là con gái nhà chúng ta muốn kết hôn đấy chứ? Không phải nói là sẽ ở nhà thêm mấy năm nữa sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, bà nói đi!”

“Ôi trời, ông gấp làm cái gì, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng là chuyện rất bình thường, chúng ta làm cha mẹ, con gái không muốn kết hôn sớm thì chúng ta có thể giữ ở nhà thêm vài năm nữa, nhưng bây giờ con gái muốn kết hôn, ông nói xem tôi phải làm thế nào chứ, chia rẽ đôi uyên ương hả?” Ngô Thúy Bình không vui nói.

Thẩm Đại Chí nghe thấy bạn già nói vậy, ông lập tức nghẹn lời, nói như vậy cũng có lý, con gái muốn kết hôn, chẳng lẽ người làm cha mẹ là bọn họ lại không đồng ý sao?

Vì vậy, con gái thật sự sắp kết hôn hả?

Cảm giác chỉ mới chớp mắt một cái mà con gái mềm mại nhỏ nhắn đã sắp biến thành của người khác rồi.

Buổi chiều, Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy BÌnh lập tức đi lên thị trấn, sau khi hai người nói cho Thẩm Quang Minh biết chuyện bọn họ sẽ tới Bắc Kinh thì cũng bắt tay vào chuẩn bị đồ đạc để đi ra ngoài.

Sau khi đưa ra quyết định, Thẩm Đường ở Bắc mua vé giường nằm và gửi đến cho Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy BÌnh.

Đã chuẩn bị xong hết mọi việc, đôi vợ chồng ngồi xe lửa từ tỉnh H tới Bắc Kinh.

Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình vừa đến Bắc Kinh thì lập tức được Thẩm Đường và Cố Thịnh tới đón đi.

Hôm nay, Cố Thịnh lái xe tới đón hai người, bây giờ trong xe đang có bốn người ngồi.

Ngô Thúy Bình và Thẩm Đường cùng ngồi ở ghế sau nói chuyện, còn Thẩm Đại Chí ngồi ở ghế phụ thì nhìn chằm chằm Cố Thịnh đang lái xe.

Cho dù Cố Thịnh đang lái xe nên không thể quay đầu để nhìn, nhưng anh vẫn cảm nhận được ánh mắt c.h.ế.t chóc đến từ cha vợ tương lai đang ngồi bên cạnh mình.

Trên đường đi, Thẩm Đại Chí cứ nhìn chằm chằm Cố Thịnh như vậy, đến nơi, sau khi xuống xe mà Thẩm Đại Chí vẫn không buông tha cho Cố Thịnh, ông nhất quyết phải bắt Cố Thịnh vào nhà uống một cốc nước.

Trong nhà, Cố Thịnh đón lấy ánh mắt tràn ngập sát khí của cha vợ tương lai khiến anh có hơi không được tự nhiên, thậm chí anh còn nghi ngờ nếu không có Đường Đường và mẹ vợ tương lai đang ngồi bên cạnh nói chuyện, có lẽ cha vợ tương lai đã dùng ánh mắt để g.i.ế.c anh mất rồi.

Nhưng Cố Thịnh lớn lên trong quân khu, người ở trong này không nói đến những thứ khác, bản lĩnh mặc kệ mọi chuyện đã được dày công tôi luyện.

Ừm, địch không động thì tôi cũng không động.

À, không đúng, là cha vợ tương lai không động thì tôi không động.

Cha vợ tương lai có động đậy thì anh vẫn bất động, anh phải nhịn!

Thẩm Đường ở bên cạnh lén lút quan sát cha mình và Cố Thịnh, nhưng Thẩm Đường cũng không có ý định nhúng tay vào.

Cô tin tưởng đồng chí Cố, nếu đồng chí Cố không thể giải quyết được cha của cô thì anh sẽ không được gọi là Cố Thịnh nữa.

Hơn bốn giờ, Cố Thịnh mới rời khỏi nhà của Thẩm Đường, còn Thẩm Đường cũng cười nhẹ tiễn anh ra ngoài.

Khi hai đứa trẻ đã rời đi, trong nhà chỉ còn lại Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình, Ngô Thúy Bình ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Đại Chí, bà không vui nói: “Ông xong rồi chứ?”

“Hừ!” Thẩm Đại Chí kiêu ngạo hừ một câu, sau đó yên lặng quay người ngồi trên ghế số pha, trong lòng ông cảm thấy rất chua chát, con gái sắp bị người khác cướp mất rồi mà còn không cho ông tức giận, sao vậy chứ?

Dưới tầng, Thẩm Đường đi theo Cố Thịnh tới chỗ anh đậu xe.

Cố Thịnh mở cửa xe, ngồi xuống, anh hạ cửa sổ xe xuống nhìn Thẩm Đường, sâu đó trầm giọng nói: “Về đi đúng rồi, trưa ngày mai nhà anh mời chú và thím tới nhà ăn cơm, em đừng quên đó, trưa mai anh sẽ lái xe tới đón ba người.”

“Vâng, anh lái xe cẩn thận đó.” Thẩm Đường vẫy tay.

Sau khi Cố Thịnh lái xe rời đi, Thẩm Đường mới quay người trở về nhà.

eyJpdiI6InFQWDZuam5wWURHVGh0bUVUOGQ1d2c9PSIsInZhbHVlIjoiZWljdzJZYlBEZWpucGxoS09FaTlrNDZmWk1ZYVdBSXdXb3hWVmh2alBmOVJRaU5LdnJrbUJBVXdrTkNWemM5aVk5YTBqXC9MQVBVSGQxTlQ2S0VlalFBRWJtcUVlUHY2QUxER256UjY0b0VoMXZHeStPZ1hHNzZEekVta2Q3V1VaRHpwNlRYNUdWZlJ1RDhGRlBvRVNSUmR0N1lUVllOMmFqcXdBRnpsWEhKSjIzOEpvZVRURVkySFNEdnljOGVzQWk5ZU1zd25kYWRKeGRiS2FlY2tKQVd3RCtLNTU1RkE3RGh2alJ1SmpNSUNaNnhNaVlLRTNtSEowZVhPOTNEblJWSzRYN3dOTFRWS3hkbkNLR0JNQlwveFpDYWpHdWV0VzdHNW12ZDIzTWlMQWpSSlZBbDR5MnNBOXo0eEgrb09PVlNWT0V6YXpVejlsQjdFckhpUlJcL1N1NitzWXdaRFZ3c1pBU1VHb3J6aU5NUGdFaVpwTGxsMTBDS1RhOFJpdEU1UXgrVlFnK2k1M2Zrd3dcL3Budm9qU1JhNGcyU0hBUFdiT0xTZURZU1B4VHc9IiwibWFjIjoiYTM2MjIxMGI0NGE5M2U5MWU4NzcxNzQyYjA4NTE4NmZhOTZjZmU1Y2IwNzU1MjRiMmQ1OGVhM2NjODc5MDkzOCJ9
eyJpdiI6IkRtK0ZcL2hpenk2WTBVdGRjS1dFcmJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Inc5Rm1EMW5rQVlEWTlPdDRTcDFMMStQWVdxY3VDTXlFNXVsaGxzeWxvTzBjXC9BNVg4Yk5haUthN0ZHUm5ZdGk5alozbXNLV0dDN0hONHNOSGQwc3JtNG1MMk4rb1JjKytFMjYwZFBBK21HY2F6bm1LeFJ6dHliUzZHQnZpWnQwSldpamZ4XC9Da1wvSkJtSDJOWSt5VWhjZ0tBZU5QSEZCSWdyK2k1RHBqNzBFMXVTOFl2Z1JrcEpicHQxazcySjUxY2k4ZVVFYklzS2pyREdJb2tNT0hETVlCaXFRQ2Q2RGcrQjRqV2Q2QXZFc3lZWjErVnBPeXIwNU8yMjRDNlFPZk5IUGJMd055RUJsWld1bmNabVRickY3b3RYOHNwVEVUMHhuYm0rWFV4dTFUXC9Ia29rMzlVcDM4cjhcL0ZydEJLWUhwWE5SYjJOeWVqXC9wczE5ZEhrWXFVSHl5Rm5DeHJqUXg1SVwvS3grUmU2STJ1YVlVWWxnZTltb2NSc3BKTzNIMHRQdmU5MjNJeVZhRTFKZU5JQ2tublI3dE1UQ2lOcnpDdGtqUmxYS0gzdFcyNjdnVXhmaG1CcllBREZyVFwvK3VTdVFJWVJZeUhSQUxkc0hqVlpQbW1LcFRMS2IxN1hCOFU2U3J3TldDT1hwTXFXeXYyaFwvbWxmNmFGNHRvYnZRSEIyYWZhbmNrZ2pLMXpvNlpFdDNUSjBQMUVQWkNIUm1saG9tQjRjU3JVakRDVWk0enNmanZzRTJWcVRjVGFmWG8zWnVGOWJTZ3VHZ3BKa0s0TkI1OFVoaVJadFpTQWdxd29QeHZZWEVodVNqZVlrcStuOHpsVThHWmozWDd3WjZEa1ZPdFdSbENoZHI4d3BGSXBvbFRrOTYxbVwvVUNpcXdRWnIxdk5EVVZhVm5yOD0iLCJtYWMiOiIxNDgwMTllNDIzNGVhZmZhMjI3ZTgwNmRmYjA3ZjM4YmZmNDlhYjE1ZGVlMzhlYjEzODlmYTNlZDcyYjRjZjE5In0=

“Bà thông gia, tôi cũng không biết phong tục bên chị thế nào, vì vậy chúng ta có gì cứ nói thẳng, cùng nhau bàn bạc chuyện của hai đứa nhỏ, chúng tôi đã chuẩn bị sính lễ xong rồi, đây là danh sách mà hôm qua tôi mới sắp xếp lại.” Khương Linh Chi vừa nói vừa lấy một bản danh sách từ trong túi ra rồi đưa cho Ngô Thúy Bình, bà ấy cười nói: “Bà thông gia, chị xem thử xem, nếu còn thiếu sót gì mong chị nhắc cho.”

Ads
';
Advertisement