Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Có thể mở mắt được rồi.”

Thẩm Đường nghe thấy giọng nói khàn khàn của Cố Thịnh vang lên, hàng mi khẽ rung, sau đó mới dần dần mở mắt ra.

Thẩm Đường mở to mắt, thứ đầu tiên xuất hiện trước mắt cô chính là một vòng tròn bằng bạc, đến khi cô nhìn mỹ lại thì mới rõ, đó là một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này có thiết kế rất đặc biệt, nó có một keo tinh xảo trông rất đặc biệt, nhìn thoáng qua thì chính là cũng một kiểu với chiếc vòng cổ viên kẹo của cô

Nhìn chiếc nhẫn, trái tim Thẩm Đường hụt mất một nhịp, cô nhìn Cố Thịnh.

“Đường Đường, em có bằng lòng gả cho anh không?”

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông vô cùng rõ ràng.

Nhưng Thẩm Đường không rảnh để thưởng thức giọng nói có hay không.

Cái này cái này cái này... cầu, cầu hôn?

“Đường Đường, em có bằng lòng gả cho anh không?”

Giọng nói trầm thấp của Cố Thịnh lại vang lên khiến Thẩm Đường sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế.

Cái này cái này cái này, màn cầu hôn bất ngờ này có phải quá đột ngột rồi không?

Cô không hề chuẩn bị gì cả, không trang điểm, cũng không mặc quần áo đẹp, sao lại được cầu hôn rồi?

Ôi trời ơi, người ta muốn trở thành một cô tiên nữ xinh đẹp nhất thế gian này khi được cầu hôn mà.

Thẩm Đường ngước mắt lên, cô bắt gặp ánh mắt của Cố Thịnh, đôi môi đỏ khẽ mấp máy, sau đó lập tức giơ tay đánh nhẹ vào bả vai Cố Thịnh rồi dịu dàng lẩm bẩm: “Sao anh lại làm đột ngột như vậy chứ, em không trang điểm, cũng không mặc quần áo đẹp, càng chưa có sự chuẩn bị kỹ càng, sao anh lại đột nhiên...”

Cố Thịnh nghe thấy giọng nói phàn nàn đầy yếu ớt của Thẩm Đường, đôi môi mỏng khẽ cong lên, anh dỗ dành: “Được rồi được rồi, đều là lỗi của anh, nhưng anh muốn nói là em ở trong mắt anh luôn là người đẹp nhất.”

Thẩm Đường: Hu hu, thật biết dỗ dành người khác mà.

Cô muốn đồng ý rồi, đối diện với gương mặt đẹp trai của Cố Thịnh, sức chống cự của Thẩm Đường dần dần bị hạ xuống.

Anh trai đẹp trai như thế, được được được, anh nói cái gì cũng đúng hết.

“Đường Đường, anh đảm bảo sau khi em gả cho anh, anh sẽ luôn luôn cưng chiều em, nâng niu em trong lòng bàn tay, tuyệt đối không bao giờ thay đổi, nếu anh mà không đối xử tốt với em thì em cứ bảo cha mẹ hai bên đánh anh đi.”

“Đường Đường, anh đã đến tuổi rồi, trong đội có người bằng tuổi anh, nhưng con người ta đã sắp ra đời, coi như em thương hại anh đi, ngày ngày anh ở trong quân khu không gặp được em, anh sợ em sẽ bị người khác bắt có mất.”

“Đường Đường, em gả cho anh đi.”

Cố Thịnh chân thành nói, dáng vẻ kia như thể nếu Thẩm Đường không đồng ý với anh thì anh sẽ lập tức khóc cho cô xem.

Chưa kể nếu Thẩm Đường thật sự từ chối, mặc dù Cố Thịnh không òa khóc, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ rơi nước mắt, là đàn ông mà, luôn coi trọng thể diện, không phải người đời có câu nói đàn ông chảy m.á.u không rơi lệ sao.

Cố Thịnh căng thẳng nhìn Thẩm Đường, trong đôi mắt kia lộ rõ vẻ hồi hộp.

Thẩm Đường nhìn dáng vẻ căng thẳng của Cố Thịnh, cô lập tức bật cười thành tiếng, lộ ra nụ cười rạng rỡ cùng với hàm răng trắng đều như trân châu, xinh đẹp đến mức khiến người ta phải lóa mắt.

“Được.” Thẩm Đường mềm mại nói đúng một chữ.

Mặc dù lối đi này của Cố Thịnh hơi cũ một chút, nhưng nể mặt giá trị nhan sắc và dáng người của Cố Thịnh, Thẩm Đường đã đồng ý.

Không phải cũng có câu nói lối cũ cũng được, miễn là lấy được lòng người sao?

Cũ thì cũ, nhưng dùng là được.

Nghe thấy lời đồng ý của Thẩm Đường, Cố Thịnh ngẩn người một lúc rồi mới phản ứng lại được, anh vừa thả lỏng, đôi chân đang khuỵu gối đột nhiên mềm nhũn, sau đó “phịch” một tiếng rồi lập tức quỳ xuống trước mặt Thẩm Đường.

Thẩm Đường cũng bị động tác hành đại lễ bất ngờ này của Cố Thịnh làm ngạc nhiên, sau một hồi lâu mới phản ứng lại được, Thẩm Đường cười như không cười nhìn Cố Thịnh.

“Anh cầu hôn mà phải dùng lễ lớn vậy hả? Người khác cầu hôn cũng chỉ quỳ một chân, mà anh quỳ cả hai chân thì cũng quá khách sáo rồi, ha ha ha, mau đứng dậy đi.” Thẩm Đường vừa trêu chọc vừa đưa tay muốn dìu anh.

Cố Thịnh giơ tay lên, bàn tay ấm áp nắm chặt lấy bàn tay đang đưa qua của Thẩm Đường, sau đó nghiêm túc đeo chiếc nhẫn vào ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Thẩm Đường vô cùng cẩn thận, động tác kia dường như sợ sẽ bất cẩn là đau cô vậy.

Sau vài giây, Cố Thịnh thuận lợi đeo chiếc nhẫn vào tay cho Thẩm Đường, anh nở nụ cười, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Đường, anh cúi đầu, đôi môi mỏng khẽ hôn lên đầu ngón tay của cô.

Cơ thể của Thẩm Đường khẽ run lên, cô có thể cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi khi chạm vào ngón tay của mình, Thẩm Đường lập tức đỏ bừng mặt.

Trong phòng, bong bóng màu hồng bay đầy trong không khí.

Cách một cánh cửa, Khương Linh Chi nghe thấy tiếng động ở trong phòng, bà ấy thầm khen Cố Thịnh một câu... con trai, làm tốt lắm, phải như vậy chứ.

Nhanh chóng chính xác bắt được vợ về nhà.

Khương Linh Chi nhẹ nhàng rời khỏi tầng hai, trong lòng bà ấy thầm suy nghĩ có nên gọi điện cho bà thông gia bàn bạc về chuyện hôn lễ của hai đứa trẻ không.

Muốn kết hôn thì sẽ có rất nhiều chuyện phải làm, khách sạn tổ chức tiệc phải được đặt rước, quần áo kết hôn cũng phải bắt tay vào chuẩn bị từ bây giờ, từ bàn ghế, đi mời các nhà, cho đến việc nhỏ như bánh kẹo cưới đều phải chuẩn bị sẵn sàng.

Nghĩ như vậy, Khương Linh Chi càng xuống tầng nhanh hơn, bây giờ bà thông gia không có ở Bắc Kinh, trước tiên bà ấy nên gọi điện hỏi bạn bè xem hôn lễ phải chuẩn bị những gì, bà ấy có thể học hỏi từ bạn bè trước.

Khoảng nửa tiếng sau, Cố Thịnh mới nắm tay dẫn Thẩm Đường đi xuống từ tầng hai, sau khi để lại một câu nói “Con đưa Đường Đường về”, Cố Thịnh lập tức dẫn người đi ra ngoài.

Cố Thịnh lái xe đưa cô về, chiếc xe dừng dưới tầng nhà Thẩm Đường, ở trong xe, anh bắt Thẩm Đường phải hôn chào tạm biệt thì mới thả người ra.

Thẩm Đường về đến nhà, sau khi đi vào, cô hơi giật mình nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, sau một hồi lâu mới phản ứng lại được.

Giơ tay lên sờ lên gương mặt nóng bừng của mình, bây giờ trong đầu cô chỉ còn đúng một suy nghĩ.

Cô thật sự sắp kết hôn rồi!

Đương nhiên Thẩm Đường phải gọi điện về nói cho cha mẹ về chuyện kết hôn này của mình.

eyJpdiI6InI1c2ZUd045OGIyc0hDZkZGS0o3bnc9PSIsInZhbHVlIjoiUFJ6SStpRHN3ajVobTJZUlNYNnNxaVMwMjBBSGJaUUtRYjNSamdTTWI0MnpFMFBQMGYwbE00c09JNUlrQUFuMklLKzZjSms1SEIyZlh3VkpuZ0lseXAxQ0ZiZVJTb2FDcHI3dHlpd3F3WTQ2WTJFNHBTR3dyRnBqNXJTa3BwU1dteDdKSlVtdlBVcVRQR2ZFdmVieXlpVUc3XC9UamVMSHR6SmVHa3RTaStvcHoyalY5aWZyajNoXC9hWHNUNFpGWW1TaHpWOStvSWgxVFByNW9LWmZ5TzJwQkhwKzExb1ptT1UzQldHOXorZ29hOWI5NGFBS1JsMloxTk9jSDdCWFZOUEZQYmlTY2t3RHVCU3ZGaHZHV04xbXhWNm9LdXladEJqMjgyREZXb0YyOWhIMjhvaU5lXC94K1wvQXJsVWtsQjl2NlN0cG5xY1ZVVkp6d0E1a0pHRUJrMUtxdTR0UUxZYkdvK3hTY1VZUzVJOVo3WCt5dlZMT0kxUlVmb0p4TnF5aFoyMmxBZmNSYnVERVd6VVBIWWVpYzlvRStLTVcwV01ic0tWd09DWDl0ZEpOOFhNODdwYVFER0NNd0IxU2ZcL044c0Z3M1lBOEQ3cEw0ZkFuMCtqMmtuQ0JKUjVScGNGQ3h6UnN6a1dNTHpWVkNRVDF6Q1dCMHU5OFk1SkFnVlhBUEVPcFlON2RERlUrXC9DMXZPaWxiZHUrYStFM1NsVTlrTWpTamkyRU9vSkFFUHppYlJpbXc2NEszV3RSXC9va1Ywd0g0MGozTWNpbFFaQzRWMXZNdWN2XC93PT0iLCJtYWMiOiJlNmY4NzI1ODNlOWRjMmUxOTk1MDQ0NTA1MjMzZjIwZTIxMzNkMDBmZGJkMGY4MThmMTlhZWQyZGVmZmU0ODhkIn0=
eyJpdiI6Ik81VEJidXdcL3BLbWJwME5PUVZDaGVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InJxMXhsQVRrNmlJMTF1dWFGZ2RGY01GSXB0Vkk4cmJSekNGMXh0Y0QzNGFDZWRqVEE2WVpXa0NLK2kwaEJoZ0RkV3lsREFuTmJzQ0NKWWcrU2JOS1lLNk9OZ1Jydmx5b1VZck04TzFnUnFUSnNQU1JKemhtSHVCdTVxbGxSWUZ1bzJGczErSkc1RWlSMisrSWdTeEE0dlMrdUZDYXRjaVdLeldZaXpGU2ZJazAxZW9teUd1eUlEN3FjWVBPMVwvQUlRWjZvSVljZVRuYU96NDhpczF1b3VHOHpzbXpnQTV4SXlMVFJoUTNoWEdGMW1WMVBGWWVUUk80Szk3WG5STjNMRWx6UmJGOG5NS3pmbkpoM3E0d0RBMzZiMTUzZDU4WjA1Y05XMkludUpiUGw1RUlPRTlSWFhGUGNHRkNnTHJrViIsIm1hYyI6IjY4YTZiMWJiZjQ4YjhhNGYxYzI4MTE1ZWJlMTI2YzZjYTcwZmE3MTZhMGU5NDY4N2Y0MTdhYjY4MWI5ODhiN2UifQ==

“Cái gì, Đường Đường, vừa rồi con nói là ai sắp kết hôn?” Ngô Thúy Bình hỏi Thẩm Đường ở đầu dây bên kia.

Ads
';
Advertisement