Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Nhận ra Cố Thịnh đang nhìn mình, Thẩm Đường lập tức ngước mắt lên trừng anh.

Cố Thịnh bị cô trừng mắt thì cũng bớt đi một chút, anh lấy chìa khóa ra mở cửa.

Sau khi mở cửa, Cố Thịnh dẫn Thẩm Đường đi vào.

“Đường Đường tới rồi à, nào nào nào, vào nhà ngồi đi, ôi trồi, tới thì tới thôi, sao còn phải khách sáo như thế làm gì. Nhưng trông trái cây này ngon thật đấy, xem ra chắc là do Đường Đường chọn rồi, cháu chọn giỏi thật đó.” Khương Linh Chi vừa nhìn thấy Thẩm Đường đã thân thiết tiến lên, bà ấy lặng lẽ gạt Cố Thịnh sang một bên, sau đó dẫn Thẩm Đường đi vào nhà.

Cố Thịnh nhìn mẹ mình cướp người đi mất, anh ngẩn người mất một lúc rồi mới cầm giỏ hoa quả đi theo sau hai người.

Khương Linh Chi kéo Thẩm Đường ngồi xuống ghế sô pha, sau khi đánh giá Thẩm Đường vài lần, bà ấy đau lòng nói: “Đường Đường, sao dì cảm thấy cháu gầy đi vậy, có phải gần đây quá mệt không, cháu có ăn được không đó?”

“Cháu tốt lắm ạ.” Thẩm Đường cười nhẹ đáp lại một câu.

Ông cụ ở trên tầng hai nghe thấy tiếng động dưới tầng, vừa nhìn thấy Thẩm Đường ở dưới tầng thì cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Sau một lúc trò chuyện, ông cụ mới biết Thẩm Đường biết chơi cờ, vì vậy lập tức muốn kéo Thẩm Đường đi chơi cờ với mình.

Ông cụ lấy bộ cờ tướng ra, người già thường thích đi ra ngoài đánh cờ tướng với mấy ông bạn già của mình, bây giờ thấy Thẩm Đường biết chơi môn này thì vô cùng hứng thú.

Ở bên này, hai người Thẩm Đường và ông cụ cùng đánh cờ tướng.

Ở một bên khác, Khương Linh Chi nhìn chằm chằm Cố Thịnh thật lâu, nhìn đến mức anh phải cảm thấy là lạ.

“Mẹ, mẹ có chuyện gì thì cứ nói đi ạ, nhìn con như vậy làm gì chứ?” Cố Thịnh nói, đồng thời còn vô thức thay đổi tư thế ngồi.

Khương Linh Chi lén lút nhìn thoáng qua Thẩm Đường, khi thấy Thẩm Đường không chú ý tới bên này, bây giờ bà ấy mới nói nhỏ hỏi Cố Thịnh: “Khi nào thì hai con định sẽ kết hôn? Có ý kiến hay dự định gì không, con và Đường Đường đều đủ tuổi hết rồi, cả hai đứa đều bận rộn nên kết hôn sớm một chút cũng tốt, mẹ sợ cứ kéo dài lâu thì không chắc Đường Đường sẽ bằng lòng gả cho con.”

Chậm chút nữa sẽ xảy ra biến cố, một cô gái tốt như Thẩm Đường thì chắc chắn phải lấy về nhà mới có thể yên tâm.

Cố Thịnh nghe mẹ mình nói vậy, anh cũng nhìn về phía Thẩm Đường.

Thẩm Đường đang ngồi ở nơi gần cửa sổ, ánh mặt trời ở bên ngoài chiếu lên người cô, sườn mặt có thể nhìn thấy được những sợi lông tơ nhàn nhật, da trắng môi đỏ, sự tương phản rõ ràng này khiến Cố Thịnh nhất thời ngẩn người.

“Đừng nhìn nữa, có nhìn thêm thì cũng không cưới được người ta về nhà đâu.” Khương Linh Chi chú ý tới ánh mắt của Cố Thịnh, bà ấy ghét bỏ liếc nhìn con trai nhà mình.

Cố Thịnh không nhìn nữa, anh nhìn ánh mắt chán ghét của mẹ mình mà thản nhiên nói: “Sẽ nhanh thôi ạ.”

“Nhanh? Con có ý gì?” Khương Linh Chi hỏi.

“Ý trên mặt chữ thôi ạ.”Cố Thịnh để lại một câu này, sau đó anh bỗng đứng thẳng người dậy rồi đi đến chỗ của Thẩm Đường và ông cụ.

Cố Thịnh ngồi lên ghế sô pha mà Thẩm Đường đang ngồi, anh nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Khương Linh Chi nhìn bóng dáng hai người Cố Thịnh và Thẩm Đường, trên mặt bà ấy cũng xuất hiện nụ cười.

Ôi trời, con trai trước đó đầu óc chậm chạp, vừa gặp được cô gái mình thích thì đã không còn là đầu gỗ nữa rồi.

Ừm, nghe thấy ý đó của Cố Thịnh, vậy trong lòng anh cũng đã có dự định, chắc chắn sẽ để chuyện này ở trong lòng.

Buổi chưa, Cố Quân Thượng còn có việc bận nên không thể về ăn cơm, vì vậy trên bàn cơm trưa hôm nay chỉ có bốn người là ông cụ, Khương Linh Chi và Cố Thịnh, Thẩm Đường.

“Nào nào nào, Thẩm Đường cứ ăn đi, đừng khách sáo làm gì, chúng ta đều không phải người ngoài.” Khương Linh Chi vừa nói chuyện vừa dùng đũa gắp rất nhiều đồ ăn vào trong bát của Thẩm Đường, gần như mỗi món đề sẽ gắp cho cô.

Cố Thịnh thấy mẹ cướp mất việc của mình, anh lập tức nhìn mẹ.

Khương Linh Chi ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Cố Thịnh.

Khương Linh Chi đáp lại: Hả, sao vậy?

Cố Thịnh cũng dùng ánh mắt trả lời: Mẹ cướp mất việc của con rồi.

Cố Thịnh đưa tay, anh gắp một miếng mướp đắng ra khỏi bát của Thẩm Đường rồi đặt vào bát của mình, sau đó dưới cánh nhìn của mẹ mình, anh thản nhiên nói: “Đường Đường không ăn mướp đắng.”

“Hả, Đường Đường không thích ăn mướp đắng sao?” Khương Linh Chi nhìn Thẩm Đường.

“À, cũng không phải, thỉnh thoảng cháu vẫn sẽ ăn một chút.” Thẩm Đường lén lút trừng mắt nhìn Cố Thịnh.

Người đàn ông này, anh không thể chừa cho cô chút mặt mũi ở trước mặt người lớn hả?

Thật ra cô cũng đâu kén ăn như vậy đâu, được không hả?

Được rồi, vừa rồi khi Cố Thịnh gắp miếng mướp đắng ra, trong lòng Thẩm Đường đúng là đã thở phào nhẹ nhõm.

Cô thật sự không yêu nổi mướp đắng.

Nhưng mà ở trước mặt người lớn, cô không thể để mọi người biết mình là người kén ăn, cô cũng cần thể diện mà?

“Ừm, thật ra là con thích ăn mướp đắng.” Cố Thịnh bắt gặp ánh mắt của Thẩm Đường, vì vậy đã giải thích một câu.

Thẩm Đường: Ha, cũng không vui lắm!

Hơn nữa còn cảm thấy giấu đầu lòi đuôi hơn!

“Không sau đâu không sao đâu, dì cũng không thích ăn mướp đắng, vậy Đường Đường ăn thêm thịt viên đi, món này không tệ đâu.” Khương Linh Chi nói.

“Vâng ạ, dì không cần chăm sóc cháu như vậy đâu” Thẩm Đường cười nhẹ đáp lại, sau đó lập tức ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

Sau khi bữa cơm trưa kết thúc, ông cụ còn muốn kéo Thẩm Đường chơi thêm hai ván cờ tướng nữa, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Cố Thịnh đã dẫn cô đi lên tầng, đồng thời còn nói là dẫn Thẩm Đường đến phòng anh nghỉ ngơi một lát.

Lên tầng, Cố Thịnh dẫn Thẩm Đường đi vào phòng của mình, mở cửa, anh nắm tay Thẩm Đường đi vào.

Thẩm Đường theo sau Cố Thịnh vào phòng, căn phòng của anh rất giống trong tưởng tượng của cô, rất sạch sẽ, cho dù là trên mặt bàn hay là giá sách đều được sắp xếp ngăn nắp.

Căn phòng này của Cố Thịnh không quá khác với ký túc xá ở quân khu, lúc nào cũng có một cảm giác có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.

“Ngồi đi, Đường Đường, em nhắm mắt lại.” Cố Thịnh cười nói, anh vịn vào bả vai của cô rồi đưa cô tới trước bàn đọc sách ngồi, sau đó quỳ một gối xuống trước mắt Thẩm Đường.

eyJpdiI6InhJeUZXakFXVFpjSUNzYlFOOGV1enc9PSIsInZhbHVlIjoiVGtZT1dPQVwvYzV2U3h1ZXVMTXRJXC80UDJteXZPXC9CS3pySWtqbkZUWk9wQXBRelFhSkVkdUduV3RkYVVvaDMyckMzbE15QjFMMFRMbWx5b3VSWWlKQlBlK0ZRRnlIT2F5UGJvbnRpb1VHTFFQTEtWZ2xCYUFObVZSMHVUQ1ZpMlhBMmhjUnpaTGR1b2RjQ1laUGU3d21qM3M1eWZiZUhsYzNpTFYxakFucUpOQXJmczhHVCtNZHV6KzdJRnhHc2djVm45SStqcXVnNjRmdVRIYnJrRU9DQlVqZWtcLzVxY3pHWm9udHNjTERQQTU1emNnZ25ESUVhaTU3U3d4ZWhNQlwvTFJmaWZHYjhLWnhnVjVaWlZ0MzBickFMcmNtNUVJT0Q2NmQ4Um53R3M4RXhIaDUzMlR0blI5eEtGSGFSMFwvZkN4Sk5qRSszY2d6RW1PUmFHRWdocnVaNUlvQTY5eWhSMFVaWHhwYnFPQTJRU1RteDBsSkhEbHBEUEJsRVRpU0hYOUQ0WG5CamFlcWFTZElaOW80K2lpMVdlTnphTFdNa1BcL0I3QXZxQ2IreEJQMVpmWjFrblgwUUs2d1wvUVY5WEFDQlNcL0VSODBteUJIY2VRakZ6RkRCNXVzTGZ3TnlGRm9wSlwvODl1V1A5bUpvPSIsIm1hYyI6ImIyYjUyNzhkMjg4N2E5ZmRhMGNiZWEwYjEzMmM4ZTAwMDQ3YzJmZTIwNmEzOGRjOGUzN2E1Yjg2YWE1NzY4NzUifQ==
eyJpdiI6InE5RTJkNEo0SEpsVHBEamxicWVkUUE9PSIsInZhbHVlIjoiRXZ5V3RMSWRcL0FhT0dVS2hkM0VYRzUybHgrVm5ja1pWeUIydjJ4aHAyZTEyZ2dUMGU4QjgwNmNiQlZ3Y0p3Q0tOODhmRGMwQW5senp2MDZjbjZHVmJKRjRodzBRRzBjd3dBdW83TDdzMWZrYUVqMnVPRUFwckVpV3Q5K21sWUVtYnR5S1wvQVRJMUlhdFc3eU5UWEdxa01Va2Jka2tPT215UEo2eHhKcWlTZXRBQlhDOEpzQkxrWkMrMkFBRkNVVCtjSDNWSHhKbEc0aDBWSUg2dmQrNFVHZzhZVk83eEhhcUZZSjBqRGlZTlhwVDI4bG85K3RKSWc2UWtJMDBGaUVMN2UxN1ViSDN0bUxyZGRyemNRdkxwV24xWE5EUjZYdldJd1I5YUVReUErTT0iLCJtYWMiOiJiNmUxOWFjYzA2M2NhZmIzN2JlZWJmY2FlMGNjZTE4OGRlYTJlMDg0YzkxNWJiZDQ5Yjc5NTMzMzg5MjVhOTNiIn0=

Yết hầu của Cố Thịnh lên xuống hai lần, anh căng thẳng lấy một thứ gì đó tự trong túi ra rồi giơ lên.

Ads
';
Advertisement