Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Trong đầu Cố Thịnh bỗng dưng nghĩ đến một người, anh lập tức lấy điện thoại ra rồi bấm một dãy số, Cố Thịnh đợi một lúc thì đối phương mới tiếp máy.

“Anh Cố, đã muộn vậy rồi, anh có chuyện gì không?” Ở đầu dây bên kia truyền tới một giọng nam, người này không phải ai khác mà chính là người mới chia sẻ chuyện tình yêu vào buổi chiều hôm nay.

“À thì, nếu làm cho người khác tức giận thì phải dỗ như thế nào?” Cố Thịnh vừa hỏi vừa lấy một bao thuốc ra trong túi rồi lấy một điếu thuốc ra.

“Anh Cố, anh chọc chị dâu giận hả?”

Cố Thịnh vốn đang chuẩn bị cúi đầu ngậm thuốc đột nhiên dừng lại, sau đó lại lập tức khôi lại vẻ bình thường, anh nói: “Không phải tôi, là bạn của tôi.”

“À.”

Thấy giọng điệu của đối phương có vẻ không tin, Cố Thịnh lại nói tiếp: “Vu Tân, cậu đừng có suy nghĩ linh tinh, thật sự là bạn của tôi. Hơn nữa tôi nhìn giống kiểu người cần đi “xin giúp đỡ” lắm hả?”

“Chẳng phải chỉ là chuyện yêu đương thôi hả, chị dâu của các cậu sẽ không tức giận với tôi, em ấy ngoan lắm.”

Ở đầu dây bên kia.

Ừm, không cần giải thích nữa, càng giải thích càng chứng tỏ anh đang chột dạ đó!

Bạn thơ ấu tỏ vẻ: Một câu chuyện vô tình được tạo ra, tôi hiểu mà!

Sáng sớm, Thẩm Đường đi xuống lầu, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy người đàn ông đứng thẳng tắp cạnh xe ở cách đó không xe, khác với bộ đồ hôm qua anh mặc, hôm nay Cố Thịnh đã đổi về phân phục mà anh thường mặc, nhìn khiến người ta phải cảm thấy rung động.

Ôi trời, một anh trai đẹp trai đó!

Nhưng mà anh trai này dù có đẹp đến mấy thì cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn hành vi ngang ngược ngày hôm qua, Thẩm Đường lén mấy máy môi, trong lòng cô thầm mắng một câu: Bây giờ môi cô vẫn còn đó.

Vừa rồi khi thức dậy, cô soi gương vẫn còn thấy chưa hết sưng, có thể thấy được hôm qua Cố Thịnh đã quá đáng như thế nào.

Cố Thịnh thấy Thẩm Đường xuống tầng, anh lập tức nở nụ cười rồi cất bước đi về phía Thẩm Đường, đi được vài bước đã tới trước mặt Thẩm Đường.

Anh hơi cúi đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô rồi dịu dàng dụ dỗ: “Vẫn còn giận anh hả? Đừng giận nữa, mẹ bảo anh dẫn em về nhà ăn cơm, mẹ nói đã lâu rồi không gặp em, vậy trưa nay em có rảnh không? Không rảnh thì để anh về nói với mẹ là em sẽ không đến.”

“Ừm, thế thì đi thôi.” Thẩm Đường suy nghĩ một hồi rồi đáp.

Sáng hôm nay cô không có nhiều lớp, từ mười giờ hơn đã không còn tiết nào nữa, hơn nữa là do người nhà Cố Thịnh mời đến, rõ ràng là có thời gian rảnh mà lại không đến thì sẽ không tốt lắm.

Nghe thấy lời đồng ý của Thẩm Đường, Cố Thịnh khẽ cười một tiếng, anh giơ tay lên, bàn tay lớn xoa tóc cô và trầm giọng nói: “Ngoan quá.”

“Anh đừng sờ đầu em như thế, em không phải là cún con.” Thẩm Đường đẩy bàn tay của anh ra, đồng thời trừng mắt nhìn anh..

Mu bàn tay bị đánh một cái, nhưng Cố Thịnh cũng không tức giận, mà trông tâm trạng còn có vẻ rất tốt, anh cười cười rồi dỗ dành: “Được rồi được rồi, là lỗi của anh, mau lên xe đi, để anh đưa em tới trường.”

“Vâng.” Thẩm Đường lên tiếng.

Đùa chứ, bạn trai của mình muốn chở mình tới trường, hơn nữa còn đã lái xe tới, nếu cô mà tự đi thì có phải là quá ngu ngốc rồi không!

Cố Thịnh mở cửa xe, hai tay của anh chạm vào vòng eo thon của Thẩm Đường rồi đỡ cô lên xe, sau đó mới đi sang bên cạnh và ngồi vào ghế lái.

Sau khi thắt dây an toàn, Cố Thịnh lấy một cái túi ở bên cạnh ra rồi đặt lên tay Thẩm Đường.

Thẩm Đường ngẩn người mất một lúc, cô nhìn cái túi trên tay mình, sau đó lại quay đầu nhìn Cố Thịnh đang lái xe đi trên đường.

Khi ngửi được mùi thơm, Thẩm Đường vô thức nở nụ cười, giọng điệu cũng trở nên mềm mại hơn một chút, cô nói: “Anh ăn chưa?”

“Chưa, vẫn còn sớm, đợi lát nữa chở em tới trường rồi anh sẽ đi ăn.” Cố Thịnh nhìn chằm chằm con đường ở phía trước, anh đáp một câu.

Thẩm Đường cũng không nói gì nữ, cô mở túi ra.

Bên trong là những chiếc bánh bao nhỏ xinh tròn trịa rất đáng yêu và chỉ vừa đủ để cắn đúng một miếng.

Mấy chiếc bánh bao này chắc mới được mua cách đây không bao lâu, bây giờ vẫn còn ấm.

Thẩm Đường cầm một cái bánh bao hấp cho vào trong miệng, gương mặt nhỏ lập tức hơi phình lên.lên.

Cố Thịnh nhìn thoáng qua, khi Thẩm Đường ăn gì đó, gương mặt nhỏ nhắn của cô luôn phồng lên khiến trái tim anh phải mềm nhũn.

Nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu, chỗ nào cũng đáng yêu hết.

Ôi trời, sao bạn gái của anh lại có thể đáng yêu được như vậy chứ?

Ngay khi trong đầu óc của Cố Thịnh chỉ tràn ngập những dòng chữ “đáng yêu quá, đáng yêu quá” thì đột nhiên có một cái bánh bao hấp xuất hiện ở bên miệng anh, đến khi Cố Thịnh cụp mắt xuống nhìn, anh mới nhận ra cô gái đang đút cho mình ăn.

Cố Thịnh lập tức há miệng, đôi môi mỏng lơ đãng chạm vào đầu ngón tay trắng hồng của cô.

Ừm, bánh bao hấp được bạn gái đút cho, quá ngon!”

Cũng chỉ có hơn mười cái bánh bao, Thẩm Đường vừa ăn, thỉnh thoảng còn đút cho Cố Thịnh đang lái xe một cái, vì vậy không bao lâu sau, hai người đã ăn hết bánh bao.

Thẩm Đường lén sờ cái bụng nhỏ của mình, cô l.i.ế.m môi thầm trách... hình như vẫn chưa no~

Cố Thịnh đang lái xe dường như cũng nhận ra Thẩm Đường chưa no, khi đi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn sáng, anh đã cố ý dừng xe lại và mua cho Thẩm Đường một phần bánh trứng.

Khi xe dừng trước cổng trường đại học Bắc Kinh, Thẩm Đường cũng đã ăn no.

Mở cửa rồi xuống xe, sau đó cô vẫy tay với Cố Thịnh và nói: “Được rồi, anh mau đi ăn chút gì đó đi, em vào đây.”

“Ừm, khi nào em tan học thì anh sẽ đón em.” Cố Thịnh nói.

“Vâng, em biết rồi.”

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Đường đâu, lúc này Cố Thịnh mới không nhìn nữa và bắt đầu lái xe rời đi.

Buổi trưa, khi Thẩm Đường tan học và đi ra ngoài thì đã thấy xe của Cố Thịnh dừng trước cổng trường đại học Bắc Kinh.

Thẩm Đường bảo Cố Thịnh dừng xe trước cửa hàng hoa quả một lúc, sau khi mua một rổ hoa quả xong, xe mới được khởi động và chạy về phía khu nhà tập thể.

Khoảng nửa tiếng sau mới đến khu nhà tập thể, sau khi Cố Thịnh dừng xe, một tay anh cầm rổ hoa quả, một tay khác thì nắm tay Thẩm Đường đi về phía nhà mình.

eyJpdiI6InUxRkViTFJ2V0JQZFFJd2grQ0lZcHc9PSIsInZhbHVlIjoiREFtRjVLb0w3WUtwVVpncytvZythQ2lBZk5obDVNXC9uK1JQdG5tMVRtRFlvU0VscDZXYWVKdUl0XC8rYXVmYWRkUnF0SkJScGQ0Z3dCMTVsa01HdkVjN3hVSGdZcFZPYlhERHdJeExMeFg3Yk96ZEYwZWVuTGxiOVptcGxTZEtcL3ZJZWJQVnQ0MVh1Z0tjbUFcL1FjUVhhQ1hYMFh6OWhhMDJSUHg0RWMxajkya1A1ZUJkOGZINWR5WmRkY1NqYk1lR0VnRkZwaFwvYUdKZ2MwUTFcL1NleGlCTHVGYVBkbFVBWVF3emZSYWlHRHUrZEM2SXQ0Z3Joc1ByVnY2dHJSaDZRUW9MRUJyQ1ZuMVNYcFdaMHJTQ2ZsSHBkZlN1VWc1ZmtmRXdya1MxZURodDQ3UmZKSEI4VDMrV05qa3dRZzBkd3cybFwvQXpCV29KZlwvVUVQNWtGXC9DV0JmdkhrWUdQVGZoc28zTFBKWUU4TU1YZU10UUE4MGIzZERzRHBtV2hXQkNVTUJmaFJJZFlSckt6NzFoTHEwMng3a3V6cUozQ2dOa1QxT0JwajdLa1lTREFqcTMydU9oSlNXb1ducFBwTVNRRWNrS2VzcVphVUVmOThLTzBaMXJVQWU4UmY4MWJqNHhlMmVvd2VQcDZcLzdWRHRPYzgrSFBleXZlOCtcL3dkYmtxRGZXS3BBZm9oZmJreTVpM3BNTGQxR0tQNklUaEJKMmhEUWFlTTZTU3I0ZU1Kb05PRk1iVFNjYzRBY3pmbUp6YXVmUHZaaGRkVjlzUXlHZFpadWlJWXZxeHg0SjVyYXBNR0cySDlCWmpBdUpcL0hKMDZPdXozblBhM1Vqc1M5TEc3eXFjaGFMelBFOGxnWEZMQjg4Kys4bWxKZlMxa0x2NVZXUEpKYzE0cW1GczQ9IiwibWFjIjoiOTExODZjNmU3MzM2NWQxZjcxZTdiYTcwNzNkYTA0NjI1NDVmNTVlYTk4MDNmNGNkMDMzYTJjN2VkNzlmZmI1MyJ9
eyJpdiI6Imc5OHJYZmpvNWlzbGxkUkZGZFwvSDJ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVCbEJQZ0lcL3ZWUTZHaGZSYmY2XC9PV2dMaDlSMFwvZzB0bFNjTzVqVXF4SEM3K2xrdDFhdkNqTUZMOFIzZ1FoUmUzbjBYRjJZWm0zYzdcL3EzeEJPeWk0bllqVjFCYWNGWWUrbnFYejgyXC9LZ1h3Y3NBY1pPRkhjSU50SXRWcU1zREhJU2M2RnFxTEdHTlNaVmY3blJZQ0ZNcDFBOXB5YkNqYlwvNnVrT2JjeU9qUW5PWXFoTXRRM1p5eGJaWElvdXRGT2VRd0Vma20ydmpCdndDTXJLMDUwdkVsbSttNjdiM2t2MWQ0K1BJdVFhMDlLc0czZmVtTW5uZWhYTmt0dlJRXC83bmVsN2xxK05zbjVDTEJPRWowVk5EWXo4WjlCVEdtNFBkcU0ydHNKaVhMcE8xWXRZeUNXaWZLQWJVSWlRMnA0T0lZWURcLzE1ZjBlZDIyd1lMbWtQa1J4QUlSdEt6UmV6cWkra0tGc1dldFdCMkNzRnk0TTRaRWFuVjBQMmQrUXk1UUJIcHZ2N1l1WmZVTk1rRTNEYytsRmNsc2NOK1ZVZEZHNTJmaWw5RHc2QnNyQ0NoSDNBSGViUVQwbkg4ZnVMb0lqR3NJbGswZGJkbnNzRGxPaGxoVFFEM1M1TlwvaHZGZDdqdFIyS0JmRXlZMzE3cWxRa0k3aGpWVytGNzJDbzNSeGdYeURNMXpoXC82RWMxZTNhZ0VoUG0yRWpvN05pXC9MNzUwMGp6bHdSMFE4eER6d2swVW9IZFI1ekNzRmxDa1RnIiwibWFjIjoiOWNlNGJjNTM5YmNiNTIyOWQxYzk5M2I2MTg4ZTI5MmEzYTJiNTk3NTc3OTM5N2I1OWYxMWFjNWUwZTE2NWJmYyJ9

Xem cô gái nhà anh xấu hổ chưa kìa, nhìn gương mặt nhỏ đỏ hồng kia đi.

Ads
';
Advertisement