Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Đường Đường, em đừng nhìn anh như thế, em nhìn anh sẽ khiến anh không nhịn được mất.’ Đến lúc đó đôi môi này thật sự không chỉ sưng đỏ như vậy thôi đâu.

Nghĩ đến nụ hôn hung ác như sói vừa rồi của người đàn ông, Thẩm Đường vô thức mấp máy môi, đến khi cảm thấy cánh môi có hơi nhói nhói, Thẩm Đường sợ hãi không nhìn nữa.

Đau, với sức lực kia của người đàn ông như thể muốn nuốt chửng cô vậy.

Hơn nữa, cô còn chưa biết được bây giờ đôi môi của mình trông như thế nào, nhỡ đâu bị người ta nhìn thấy, vậy thật sự là xấu hổ c.h.ế.t người mà.

Buổi chiều Thẩm Đường còn có tiết học, vì vậy Cố Thịnh đưa cô trở về đại học Bắc Kinh rồi mới rời đi.

Bạn gái còn bận rộn hơn cả anh, Cố Thịnh cảm thấy rất bất lực.

Cố Thịnh rời khỏi đại học Bắc Kinh, khi anh đang lái xe trở về khu nhà tập thể thì lại nhận được một cuộc điện thoại, đầu bên kia hẹn Cố Thịnh tụ tập, chiều nay Cố Thịnh không ở cùng bạn gái nên sau khi cúp điện thoại anh chuyển tay lái, chiếc xe đổi hướng.

Lúc Cố Thịnh tới thì đã có một đám người đang đợi anh, khi mọi người nhìn thấy Cố Thịnh, bọn họ lập tức bắt tay vào làm nóng dạ dày.

Mấy chàng trai tụ họp cùng nhau, nào là uống rượu, đánh bài, nhưng trong phòng thật sự không có một cô gái nào, tất cả đều biết Cố Thịnh không thích không khí không lành mạnh này nên hiếm khi cả đám đều rất thành thật.

Cố Thịnh lái xe tới, anh định sau khi kết thúc thì sẽ lái xe tới đón bạn gái tan học, vì vậy Cố Thịnh sẽ không uống rượu, anh ngồi trên bàn đánh bài, đôi tay thành thục cầm bài, đôi môi mỏng ngậm một điếu thuốc không châm lửa.

“Ôi trời, xem ra hôm nay tôi khá may mắn đó, đôi tám, các cậu đánh tiếp không?”

“Ha ha, đôi tám mà không đánh? Cậu đang nghĩ cái quái gì thế hả? Tôi có đôi J.” Người bên cạnh ném một đôi J ra, đồng thời còn không quên nói khích hai câu.

Sau đó đến lượt Cố Thịnh, Cố Thịnh ngậm điếu thuốc trong miệng nên mơ hồ nói: “Đôi A!”

“Trời, đôi A à, không tiếp không tiếp, anh Cố lợi hại đấy!”

“Ha ha ha, đôi A tôi cũng không cần, anh Cố không được đâu nha, tôi thấy cậu không chỉ có mỗi đôi A đúng không?” Sau đó còn liếc nhìn cơ n.g.ự.c cuồn cuộn của Cố Thịnh.

“Ha ha ha, văn minh đi, kiềm chế lại chút đi nào!”

“Ôi trời, ở đây chỉ có mỗi đàm thanh nhiên là chúng ta, sợ cái gì chứ.”

“Chậc chậc chậc, không sợ, có bản lĩnh thì về nhà dùng cái lưỡi này nói với vợ cậu đi, xem vợ cậu có dùng giày đánh m.ô.n.g cậu không?” Có người trêu chọc.

Cố Thịnh ngậm lấy điếu thuốc, anh cười nhạo một tiếng, sau đó lười người vừa phát biểu lời kia rồi trầm giọng nói: “Tôi bao lớn các cậu không cần quan tâm.”

“Ôi trời, anh Cố nói chuyện cũng phóng khoáng quá đấy, ghê thật.”

“Ha ha ha, chú cảnh sát ở đây có lưu manh!”

“Thôi cút đi, tôi vẫn còn bé lắm, không hiểu các cậu nói gì hết.”

“Bé hả?” Có người nhìn thoáng qua đũng quần của người vừa nói, sau đó nhếch miệng cười lớn rồi nói: “Đúng là bạn nhỏ thật!”

“Mẹ nó, cút đi!” Người kia lập tức đáp trả lại.

Sau khi cãi nhau một hồi, trên bàn cờ cũng đã kết thúc vài ván bài, cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục chủ đề chuyển sang những cô gái.

Mặc dù mấy chàng trai ở đây đều đã hơn hai mươi tuổi, nhưng người đã kết hôn thì mới chỉ có ba người, còn là đều là người độc thân.

Nói đến chủ đề này, một nhóm trai tráng tùy tiện nói về cách theo đuổi các cô gái.

“Muốn theo đuổi bạn gái thì phải bỏ mặt mũi xuống, phải mặt dày, chỉ cần vẻ ngoài không quá xấu thì con gái đều có thể nhìn thấy nét đẹp của chúng ta, các cậu nói có đúng không?”

“Đúng thế!”

“Chính xác, câu này có lý!”

“Vậy thì tiếp tục, nói thử xem con gái thích cái gì, nhưng con gái có đôi khi lại nói là tùy tiện, tùy ý, cái gì cũng được, tôi thật sự không hiểu được khái niệm nà có nghĩa gì?” Có người đặt vấn đề.

“Cái gì tùy tiện, tùy ý, cái gì cũng được, ngay khi đáp lại thì cũng là lúc kiểm tra EQ cửa cậu, cậu phải biết được một vài thói quen, sở thích nhỏ của đối phương, sau đó chọn một điều mà mình nghĩ là cô ấy sẽ hài lòng, chọn đúng thì có thể thoát khỏi cuộc sống độc thân, chọn sai thì không còn cơ hội nữa.”

“Ngoài ra, con gái thường thích những điều bất ngờ nho nhỏ, nhưng lại phải lãng mạn, thỉnh thoảng đồi bại một chút cũng là lựa chọn tốt, cậu hiểu chưa?”

Tuy ngoài mặt Cố Thịnh trông không thèm để ý một chút nào, mắt vẫn nhìn chằm chằm lá bài trong tay mình, nhưng Cố Thịnh lại không biết mình đang lắng nghe nghiêm túc đến nhường nào, nếu lỗ tai có thể dựng thẳng thì có lẽ tai của Cố Thịnh sẽ thẳng đến trần nhà mất.

Cố Thịnh có vẻ lạnh lùng bình tĩnh nhưng lại thầm nghe lời khuyên.

Có lẽ sau này phải dùng tới thì sao.

Khụ khụ, nhưng mà Cố Thịnh vẫn cần phải giữ thể diện, vì vậy nghe đi nghe lại, anh tuyệt đối không thể để người ta biết anh đã lấy bút ghi lại.

Khi buổi tụ họp kết thúc thì đã gần bốn giờ năm mươi, khoảng sáu giờ Thẩm Đường mới về nhà, Cố Thịnh chạy đến rất đúng lúc.

Cố Thịnh lái xe đến trưởng cổng trường đại học Bắc Kinh, nhìn người đi ra đi vào, Cố Thịnh ngồi trên xem, cánh tay khoác lên cửa sổ xe, khuỷu tay duỗi ra ngoài, một tay khác thì cầm một điếu t.h.u.ố.c lá đã châm lửa, khói thuốc dần tan đi, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá.

Khoảng sáu giờ mười phút, Thẩm Đường đi ra, Cố Thịnh đón cô tới một nơi nào đó để cùng ăn tối, nhân lúc đó cũng ôm cô gái hôn vài lần, khoảng chín giờ tối mới chở Thẩm Đường về nhà của cô.

Thẩm Đường xuống xe, cô đứng ở ven đường.

Cố Thịnh ngước mắt lên, anh nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, trên mặt lập tức nở nụ cười tràn đầy sự dịu dàng.

“Anh mau lái xe về đi, lái xe chậm thôi.”

Thẩm Đường nhận ra ánh mắt của Cố Thịnh, cô mềm mại trừng mắt với Cố Thịnh một chút, khi, trong giọng nói ngọt ngào pha lẫn chút khàn khàn khiến cô có một sự quyến rũ rất độc đáo.

“Ừm, em vào đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh tới đón em đến trường.”

“Không cần, em tự đi được, không cần anh tới đón em.” Thẩm Đường nhớ tới vừa rồi mình xin tha đến vậy mà người đàn ông vẫn không bằng lòng bỏ qua cho mình, cô lập tức cảm thấy tức giận.

Hừ hừ, cô quyết định ngày mai sẽ không để ý tới anh nữa!

Sau khi Thẩm Đường từ chối, cô lập tức quay người chạy đi mà không cho Cố Thịnh cơ hội tiếp tục nói nữa.

eyJpdiI6Ik0yNWxnend6cmU4WGlXV3RuNjB4UHc9PSIsInZhbHVlIjoiZm9QXC93dTZ0R1RcL1BsankxTlwvT3Q1SXAxVGttQXFpZW5cLzd4YW4yZjNyU1Z2TlZjeGl1VVhyTmRcL1MwTitmNm9ZXC9IdWd1UVg2ZmhWTVNGYjZcL0VMMisxa3FUYnBySkhLV3krM2FWWFRET0U5dlZVclVseGIzOXhWNEhkZDVpUm5NenptWUxTeHZTYzdhSmkzaHNQczFkRFZvUFYzVVpWbWdzclwvZElMTElWMnpmUlRzNEdMa3UwdWdkTWJKMGx3YVBPVkp0N3VrQzUzWml4V2RsT0t3aFBoQmoySkRNMm1yaTAwOTQzczAyekQzMXlydDUxNk9SSjFuQUFpVHNSZ1RtNzJOcGxLaVJLd1BCQmJhaHpJZ21cL3FUTGdBejQ1Uklqbk5sUytHc3Vham5PYWVkMFU3UmFpeG9vQXFRZ0hYZHVScVhVd0hUUFhcLzFlbE1ZK25PZXVBejBHUUJNUXVrb3l3b1BIQlZLOURFaHFlZlB0cHI1K0ExU0x3cHVOajdncmR5amlSc3RwaHFvUkl3SHpvd3FLQkd2TmRXWFhkVHowVXF6YThvbngyNGI4bndzR2dlYndjYm9KUmM4U3BNVW5iZmdUSXo3WFB6b01oNkZBK2lEVHN1R0ZHVnF0bllIdmd1Q3l1eTJsazJFQkZoQmZjbzhKYVVtcEEwUFNDQ2t5IiwibWFjIjoiYTM1OTIyZTliYmJiOGM4NGE5NDg5NjUwMzZjMDg2MjFlNDA1YzliMGQ3ODJjY2VhYmNjYjVhYTQwOTBkODMwMyJ9
eyJpdiI6InVoVnhjRGxia20xQ3Q3bDVadHlnUHc9PSIsInZhbHVlIjoiUm5OaXR6VDFiK2hKVWZ4NWZjeU90b3dWcjZnbUt0NmVKRDJzKzlSa2IwRnpyQVhGTDdiWWc3RHBQYzRFWnVaMXdzUW4wR2wyeSs2Tm9nc3YrbjhhY005WXozNk5zXC9xWUkxTTZrSlhOXC90ZTN1dFVJcjhmREpweks3T0VFRlwvdnhJNXBnWEt3TURFV0U5ZzZ0c3dBOUFscFJydkdCUFJSVTErK05GUWNsbEFPNEFjTnZWY3VBdmxiRGlGeGhzS1diTGYzRDkyaDhPUktmRUlwM3REdm55WkRUOVoxWTVYTlNiUThWYWZLc01DMkVsQUR1YlNva280em1RcytBVGxySSIsIm1hYyI6ImRlNDI0ZGJiYjBhNmExNTg0Y2RiYjI5NjdmMTE2NmE5NGExZDM5MjEwZTkyMjM0MmI0ZTg4ODk4YjMxMDZiNmIifQ==

Phải dỗ thế nào đây?

Ads
';
Advertisement